Chàng Guitar (End)

Posted on at


Cậu đông cứng luôn rồi hả? Tại nhạc hay quá phải không? – Nam búng một cái vào trán khiến tôi nhăn nhó.

- Á. . .

- Tưởng cậu đông cứng luôn rồi chứ! Cậu thấy buổi diễn thế nào?

- Tuyệt vời. Cậu chơi hay lắm.

- Hehe quá khen, quá khen.

- Nhìn mặt cậu tớ muốn rút lại lời khen quá.

- Hì hì Hôm nay đáng nhẽ ra có liên hoan nhưng mấy đứa kia đều bận nên tạm hoãn. Chúng ta đi ăn gì đó rồi về ha.

Tôi gật đầu rồi cùng Nam đứng dậy ra về. Mọi người cũng đang lục đục bước ra. Chúng tôi chào nhau và hứa hẹn một bữa xôm tụ. Thủy tươi cười chào tôi. Trông cô bạn thật tự tin: "Hẹn một bữa xôm tụ nhé!"

Sau lần đó, tôi cũng hay đi coi Nam diễn ở những quán cà phê khác nhưng tôi vẫn thích đến Lisa hơn. Nơi đó cho tôi cảm giác thích thú. Mấy bữa nay tôi hay trốn Nam để thực hiện cái kế hoạch dài hơi của mình. Cậu ấy rủ đi coi nhạc, tôi bảo bận. Học phụ đạo, tôi cũng cho nghỉ sớm, chủ yếu là lên lớp học. Còn guitar thì tôi bắt Nam phải dạy đều đặn. Cậu ta cứ la oai oái rồi thắc mắc đủ thứ nhưng tôi chỉ cười bí mật. "Đợi tớ một tí, Nam à. "Quả thật, vừa đàn vừa hát không phải là việc đơn giản với một đứa mới tập tành chơi guitar như tôi. Khó kinh. Mà thôi. Cố gắng.

Rồi cái ngày mà tôi hồi hộp mong đợi cũng đã tới. Hôm đó là chủ nhật. Sau một đêm thức khuya canh tới 12h để trở thành người đầu tiên chúc mừng sinh nhật Nam, sáng ra tôi vẫn dậy sớm, xách guitar ra vườn ngồi luyện đàn. Tôi trả lời tin nhắn đòi quà của Nam: "Tối nay 7h ở Lisa. Có món quà to bự cho cậu. Vậy nhé. Tối gặp. :D" Cái viễn cảnh sáng sủa tôi vẽ ra trong đầu khiến tôi hào hứng và hồi hộp. Tối, tôi đến Lisa sớm hơn gần một tiếng đồng hồ. Nhận được cái gật đầu đồng ý sau một nụ cười bí ẩn từ anh chủ quán khi tôi ngỏ ý mượn sân khấu một lúc, tôi cười toe. Tôi gọi một ly ca cao nóng và nhấm nháp, chờ đợi. Ca từ của bài hát cứ văng vẳng trong đầu tôi: "Người nói yêu em đi. Người nói thương em đi. Để cho con tim này đừng ngóng trong hao gầy. . . " Một thời gian dài sau đó, khi tôi đã đi làm và cũng trãi qua một hai mối tình, mỗi lúc ngồi nghĩ về hình ảnh của mình lúc đó tôi luôn bật cười. Tình yêu thật đơn giản mà mãnh liệt. Con người ta sống vì nó, làm mọi thứ để người khác biết nó tồn tại mà chưa cần nghĩ tới những đau đớn ẩn chứa trong nó. Tôi của cái tuổi trưởng thành đã dễ dàng chấp nhận thất bại và tập quen với những nỗi đau nhưng quay trở lại với tôi của cái thuở mười tám đó, nỗi đau và những điều tương tự chỉ đang đứng đâu đó ở ngoài cánh cửa kia. Tôi lặng lẽ nhìn đồng hồ rồi quay sang chỉnh sửa lại cây guitar cho ngay ngắn. Đã 7h05 rồi. Tôi nhấp một ngụm ca cao. Tiếng leng keng của chiếc chuông gắn ở cửa reo lên, tôi ngẩng đầu nhìn theo. Là Nam. Chắc rồi. Đã hơn năm phút rồi mà. Nhưng còn một ai đó nữa. Nam đẩy cửa mà không bước vào ngay, cậu quay đầu dừng lại để chờ người phía sau vào trước. Nam luôn lịch sự như thế. Là Thủy. Cô ấy xinh đẹp trong chiếc đầm màu đỏ, cười rất tươi với Nam. Và tay cô ấy đang nắm lấy tay Nam. Họ nắm tay nhau. Ánh mắt của Nam rạng rỡ, đầy yêu thương. Giây phút đó, tôi như đông cứng. Trái tim dường như đã không đập, tay chân tê cứng, đầu óc hỗn loạn chỉ có đôi mắt vẫn đăm đăm nhìn. Tôi nhìn nhầm rồi, có lẽ. Nhưng cái sự thật tàn nhẫn ấy đang sừng sững tiến về phía tôi, hạnh phúc. Chuyện gì đang xảy ra thế?Tôi không còn đủ tỉnh táo để nghĩ nữa.

- Tớ xin lỗi vì đã tới trễ. Tại tớ phải. . . Cậu sao thế, Chi?

- . . .

- Chắc cậu đợi tớ lâu lắm. Đâu, cậu nói có quà gì to bự tặng tớ đâu?

- . . .

- Sao có guitar ở đây? Hey, cậu tính đàn cho tớ nghe hả? Tuyệt quá!

- . . .

- Cậu sao thế? Cậu ổn chứ?

- Tớ phải đi đây.

Khó khăn lắm tôi mới thốt ra câu đó. Tôi run run đứng dậy và chạy ra khỏi quán. Tiếng leng keng vang lên như trêu đùa. Tôi cứ thế mà chạy, không biết phía trước sẽ dẫn đến đâu. Nước mắt lúc này mới trào ra, không dứt. Tôi nghe tiếng Nam gọi mình. Xa dần. Đầu tôi hỗn loạn với những suy nghĩ. "Lan Chi à, mày sao thế này? Đến lời tỏ tình cũng không nói được giờ lại chạy trốn như một con ngốc. " Nhưng nếu không bỏ chạy, tôi còn có thể làm gì. Tôi ngồi xuống một cái ghế đá ở công viên sau một hồi chạy như điên. Toàn thân nặng trĩu như đeo đá. Cơn gió đêm thổi đến làm mấy hạt nước trong mắt tôi bay bay. Ở đâu đó tiếng hát cứ vang lên: "Có chút bối rối chạm tay em rồi vì em đang mơ giấc dịu dàng. . . " Có lẽ là mơ. Nước mắt lại trào ra mà chẳng thể nào ngăn được. Điên thoại rung bần bật. Một tin nhắn, từ Nam, sau những cuộc gọi nhỡ. "Chi, cậu đang ở đâu thế?Nói cho tớ biết đi. Chúng ta nói chuyện một chút nhé. Xin cậu đấy. "

Mười phút sau, Nam tìm thấy tôi. Cậu nhìn tôi lo lắng rồi tiến đến ngồi cạnh. Chúng tôi lặng im, tránh ánh nhìn của nhau. Cậu ở đó, rất gần mà rất xa.

- Tớ xin lỗi. . . Tớ không biết. . .

- . . .

- Anh chủ quán đã nói cho tớ. . . Xin lỗi. . .

- . . .

- Trước giờ tớ luôn coi cậu là một người bạn thân thiết và một cô em gái bé bỏng. Tớ không có em gái nên luôn thích có một cô em gái để xoa đầu, vuốt tóc, trêu chọc, để mua đồ ăn, đàn hát cho nó, quan tâm nó thật nhiều. Tớ xin lỗi vì cách cư xử của tớ đã khiến cậu. . . ừm. . . hiểu lầm.

- . . .

- Cậu là một cô gái mạnh mẽ và tốt bụng. Thật may mắn cho ai là người yêu của cậu. Cậu cười trông rất dễ thương. Đừng khóc vì tớ. Và, cảm ơn tình cảm mà cậu đã dành cho tớ.

- Thủy tốt chứ?

- Ừm.

- Được rồi. Cậu đi đi. Tớ muốn ở đây một chút nữa.

- Để tớ đưa cậu về.

- Không. Tớ tự về được. Cậu đi đi.

- . . . Ừm. . .

Nam đứng dậy và bước đi, chậm rãi. Rồi bỗng cậu ấy ngoảnh lại. Tôi quay đi để che những giọt nước mắt đang trào ra. Cậu ấy từ tốn: "Chúng ta. . . vẫn là bạn chứ?" – "Tớ cần thời gian. " Tôi đáp mà không nhìn, tay run run. "Ừ, tớ sẽ chờ. " Nam đáp rồi quay lưng bước đi, tôi nhìn theo bóng cậu. Một cô em gái, một người bạn, không hơn. Trái tim tôi đau nhói. Hiểu lầm? Ừ, chỉ là hiểu lầm thôi. Tôi ngẩng đầu, cố ngăn nước mắt thôi rơi. Tình yêu đầu đời tan vỡ khi chỉ vừa e ấp. Với tôi lúc này, chấp nhận là việc hết sức khó khăn. Câu nói mà cách đây vài tiếng tôi đã chuẩn bị nói với Nam giờ đang chìm nghỉm vào màn đêm tĩnh lặng.

"Cậu sẽ là chàng guitar của riêng tớ chứ?!"

***

- Ca cao ở Lisa rất ngon đúng không? – Nam nhìn ly ca cao trên tay tôi rồi mỉm cười cất lời.

- Ừ, nhờ cậu tớ kết nó luôn. – Tôi đáp, hớp luôn một ngụm ca cao âm ấm.

- Hơn hai năm rồi nhỉ? – Nam nhìn tôi, ánh mắt phảng phất chút buồn.

Tôi nhìn xa xăm, nhớ về cái lần cuối cùng tôi ở đây. Kí ức rõ rệt. Một cô gái đang nóng ruột chờ đợi bên chiếc đàn guitar. Đôi mắt hiện rõ niềm vui thích.

- Cậu chẳng bao giờ chịu gặp và nói chuyện với tớ trong ngần ấy thời gian. Nam lên tiếng khi thấy tôi im lặng trầm tư. Cậu cười buồn, ánh mắt lấp ló những nghĩ suy. Có lẽ Nam cũng như tôi. Thời gian trôi nhanh quá. Vùn vụt. Chẳng giữ nỗi. Kể từ buổi tối hôm đó, tôi không nói chuyện với Nam nhiều. Vẫn ngồi cạnh, vẫn giảng giải bài vở nhưng để mọi thứ bình thường là điều khó khăn với tôi. Sau những cố gắng, Nam cũng lặng im. Chúng tôi cứ thế cho tới khi tốt nghiệp, chia tay, rồi những cuộc thi, những ước mơ cuốn mỗi người theo mỗi hướng. Chẳng ai nói với ai lời nào cho tới tận hôm nay, lúc tôi tình cờ gặp lại Nam khi đang mân mê tìm mua vài cuốn sách cũ. Chúng tôi tìm đến Lisa như để sờ vào những kí ức ngủ vùi.

- Chấp nhận là việc hết sức khó khăn, với tớ.

- Còn bây giờ?

- Hì ổn rồi. Thời gian đủ nhiều và tớ cũng đủ lớn để không ôm mãi những nỗi buồn xưa cũ trong lòng. Như một kỉ niệm, Nam à.

- Thật vui vì được ngồi đây cùng cậu như thế này. Tớ đã luôn nghĩ không biết bao giờ mới được gặp cậu.

- Thì bây giờ nè.

Tôi và Nam cùng phì cười. Cảm giác thoải mái như mở được một nút thắt. Chuyện gì rồi cũng theo thời gian mà trở thành xưa cũ. Chúng ta không thể ôm khư khư nó mãi ở trong lòng để thêm nặng nề bước chân. Tôi đã có thể nhìn Nam cười nói, có thể trở lại nhìn ngắm nơi này, có thể mỉm cười mà nói rằng tất cả là quá khứ.

- Hát tặng thầy một bài coi, học trò yêu quý. – Nam chỉ vào cây guitar bên cạnh tôi và nói.

- Ha ha Được thôi. Trình guitar của trò sẽ khiến thầy kinh ngạc đấy! – Tôi cười to và lôi cây guitar từ trong bao da ra. Nó giờ đã trở nên thân thuộc với tôi, cùng tôi rong ruổi mọi ngõ phố, cùng vui, cùng buồn, cùng những nỗi nhớ. Tiếng guitar vang lên. Bài hát mà tôi đã muốn hát tặng Nam. Vẫn là nó. Vẫn là Nam, là tôi nhưng cảm xúc thì đã khác.

- Chi à, chúng ta vẫn là bạn chứ? – Nam đột ngột lên tiếng khi tôi vừa kết thúc bài hát.

- Ừ, tất nhiên. – Tôi lặng im một giây rồi gật đầu. "Ừ cứ thế đi! Cứ là những người bạn tốt nhé. Mọi thứ vẫn còn ở phía trước mà. "

Nam nhìn tôi mỉm cười. Đôi mắt ti hí nhắm tịt lại. Hình ảnh "Chàng guitar" của những mùa kí ức hiện ra, thân thuộc.



About the author

160