Chàng Guitar (Ep3)

Posted on at


Ban đầu tay của cậu sẽ rất là đau, mấy đầu ngón tay sẽ sưng phồng lên y như được bơm silicon vậy đó. Sau một thời gian thì nó sẽ chai cứng lại và sẽ ít đâu rát hơn. Cậu sờ thử tay tớ đi!

- Ờ. . .

- Cậu phải thường xuyên luyện bài tập luyện ngón mà tớ đã dạy đó, luyên nhiều thì tay cậu mới tách ngón, dễ dàng bấm hợp âm được. Tay con gái thường rất yếu nên sẽ rất khó khan khi bấm phím đàn, phải luyện tập nhiều mới được.

- Ờ. . .

- Điều quan trọng là câu phải kiên trì, không bỏ cuộc. Người ta làm được thì mình làm được. Vậy thôi, hì.

- Ờ. . .

- Có hiểu không mà cứ ờ miết vậy hả?

- Sao không. Tớ đâu phải là đứa chậm hiểu.

- Ha ha Ai biết được. Mặt cậu cứ ngơ ra.

- Kệ tớ.

- Á. . . Cậu thật là dã man. Bầm tím da thịt tớ luôn rồi, híc.

- Cho cậu chừa.

- Tớ đang là thầy giáo của cậu đấy. Cậu mà còn hành hạ tớ nữa là tớ sẽ. . .

- Cậu làm sao?

- Tớ sẽ. . . mách mẹ cậu đấy!

. . .

- Nam à, cậu có biết cân bằng phương trình không đó?

- Tớ ghét môn Hóa.

- Kệ cậu. Ghét đâu có nghĩa là bỏ. Chú ý một chút đi. Mấy cái cơ bản này không khó lắm đâu.

- Tớ không biết đâu.

- Để ý nghe tớ giảng nè. Lần này mà cân bằng không ra là chết với tớ.

- Cậu tính mần thịt tớ nữa à!

- Ừ. . . Ai biểu làm biếng.

. . .

Những buổi học của chúng tôi đã bắt đầu như thế. Không ồn ào, chí chóe thì không phải là học. Nam và tôi thống nhất học ở nhà tôi vào các buổi thứ hai, tư, sáu và luân phiên nhau hết làm thầy cô giáo đến làm học trò. Lý do chọn địa điểm này là vì sân nhà tôi rất rộng, cây cối nhiều nên dim mát và có một bộ bàn ghế đá được đặt ở dưới giàn hoa giấy, siêu mát, siêu thích hợp. Nam thì khỏi nói, cực kì thích. Ngày nào cũng ca tụng khu vườn nhà tôi và lại tiếc rẻ vì sân nhà mình bé tí, chẳng trồng được nhiều cây.

- Ngồi ở đây sáng tác thì tuyệt nhất quả đất. Tớ phải thường xuyên qua đây mới được. – Nam ngửa người ra sau ghế, mắt lim dim.

- Ai cho mà cậu thường xuyên. – Tôi nói, tay vẫn chăm chỉ bấm hợp âm.

- Haha Tớ đâu cần cậu cho phép. Mẹ cậu kêu tớ rãnh thì ghé đấy. Mà cậu cũng mong tớ qua lắm còn gì.

Câu nói của Nam khiến tôi càng bối rối, tay chân cứ luống cuống. Tôi không nhớ mình đang bấm hợp âm gì, tay gảy loạn xạ lên, mắt dán chặt vào cây đàn.

- Ai. . . ai nói. Không phải vì chuyện học hành thì tớ cũng. . .

Thái độ của tôi đã thể hiện thấy rõ việc Nam nói không hề sai. Không biết từ bao giờ việc mong chờ Nam đến như một thói quen của tôi. Cứ tới giờ là tôi nhìn ra cổng, nghe ngóng tiếng xe, giả vờ ra ngoài cổng mua gì đó để dễ ngóng hơn, mặc dù ngày nào tôi cũng gặp cậu ấy ở lớp. Kì thực tôi rất lạ. Có nhiều khi tôi còn làm sẵn sinh tố, gọt sẵn trái cây để chờ tới giờ phụ đạo. Tôi thực sự rất lạ. Nhưng sao Nam lại nói như vậy nhỉ?! Lẽ nào tôi thể hiện mọi thứ ra ngoài mặt rõ ràng như thế? Hay Nam thử tôi? Mà nếu thử tôi thì chắc chắn Nam đã hiểu và chính tôi cũng nhận ra tình cảm của chính mình. Tôi thích Nam. Không phải sự hâm mộ đơn thuần như những cô bé hay gửi thư, quà cáp cho Nam. Tôi thấy khó chịu khi Nam vui cười với một cô bạn nào đó, bối rối khi cậu ấy cười với tôi, giật thót khi lỡ chạm nhẹ vào tay cậu ấy, ngơ ngẩn cười một mình khi nghĩ tới Nam, cười tít mắt khi nghe tiếng xe Nam và bóng cậu ấy xuất hiện trước cổng nhà. Tôi tự hỏi tại làm sao tôi như thế?Làm sao tôi có thể thích cậu ấy chứ? Lười học, hay ngủ ngày, hay chọc phá tôi, là nguyên do của việc tôi bị phạt, bị thầy cô mắng, lúc nào cũng có bao cô vây quanh, lúc nào cũng trưng nụ cười tươi như hoa đó ra. . . Làm sao có thể. . . Vậy mà. . . có thể. Tôi thích cái vẻ ngông ngông của Nam, tôi thích nhìn thấy cậu ấy cười, tôi thích nghe nam đàn, nghe Nam hát, tôi thích nhìn cậu ấy chăm chỉ giải bài tập, tôi thích cái vẻ kiên trì, miệt mài đó. . . Tôi thích Nam. Mọi thứ quá rõ ràng nhưng đến giờ tôi mới cho phép bản thân mình nhìn nhận nó, chỉ với chính mình. Bởi thế, tại lúc này đây, tôi đang bối rối không biết phải làm sao. Tôi không nhìn Nam, tôi sợ cậu sẽ nhìn thấy. Tôi không phải là một người giỏi che giấu cảm xúc nhưng cũng không phải là đứa dũng cảm đến mức huỵch toẹt ra hết được tình cảm mà mình giành cho người ta. Tôi chuyển đề tài một cách tự nhiên nhất có thể:

- Cậu nói cậu sáng tác bài hát để dự thi mà. Sao rồi?

- Bị loại rồi. Nó không đạt.

Vẻ mặt dò hỏi và có đôi phần trêu chọc của Nam chuyển sang buồn buồn khi tôi hỏi. Cậu thở hát ra rồi nhanh chóng lấy lại nụ cười: "Mà không sao. Vạn sự khởi đầu nan. "

- Ừ. Gian nan đừng có nản là được.

- Tớ chỉ sợ mình không đủ khả năng thôi, còn quyết tâm thì tớ luôn tràn đầy.

- Tớ thích cậu ở điểm đó đấy.

Dứt lời thì tôi cũng im bặt, ngượng ngùng nhìn Nam. Không biết làm gì, tôi nhe răng cười. Tự nhiên tôi nhớ tới lời một bài hát, thấy có chút liên quan: "Trong nhân gian có hai điều không thể giấu, một là khi say, hai khi đã yêu ai rồi. " Nam nhìn tôi phì cười, chắc bộ dạng tôi buonf cười lắm.

- Cảm ơn cậu. À, cậu đưa guitar đây tớ chơi tặng cậu một bản. Tự nhiên có hứng ghê.

- "Mong manh tình về" nhé!

- Ok luôn!

Nam lãng đãng như một cơn gió. Da diết như một bản tình ca. Xa xôi như bầu trời.

"Bao nhiêu cơn mơ anh mơ chỉ đê thấy em. . . "

Mối lần ngồi nghe Nam ôm đàn hát, tôi như khác đi, cứ mơ hồ, cứ lặng im. Tôi thích lắm. Giá bài hát cứ kéo dài mãi. "Cậu có thể là chàng guitar của riêng tớ thôi, được không?"

- Cậu nghĩ gì mà lặng im ghê thế? Tớ hát hay quá hả? – Nam kết thúc bài hát lúc nào tôi không hay, nhìn tôi hỏi.

- Chàng guitar. – Tôi vẫn chưa thoát ra hẳn những dòng suy nghĩ miên man, miệng thì nói mà mắt thì vẫn lơ mơ.

- Ai? Tớ hả? – Nam ngạc nhiên.

- Hở? Ơ. . . À, tự nhiên tớ nghĩ tới điều đó thôi. – Tôi lúc này mới ngớ ra, nhìn Nam rồi mỉm cười. – Nhưng hay mà đúng không?

- Ừ, nghe lạ lạ. Chàng guitar. Hợp với tớ chứ nhỉ!

***

- Tớ đang chuẩn bị qua nhà cậu đấy!

- Ok

Tối nay là tôi cuối tuần và tôi có một cái hẹn với Nam. Không phải là hẹn hò. Nam rủ tôi đi coi Nam hát ở Lisa Coffee. Tôi chưa đến quán này bao giờ và ũng chưa coi Nam hát ở quán cà phê bao giờ nên, tất nhiên, tôi rất háo hức. Như lời Nam kể thì Nam và mấy người bạn của Nam cùng thành lập một nhóm nhạc, cung đi hát ở các quán cà phê lớn nhỏ khắp thành phố để thỏa cái đam mê đàn hát. Nhóm lấy tên là 3A. M. Tôi cũng thắc mắc với Nam về cái tên nhóm. Nam cười lớn rồi nói: "Cái giờ của những cảm hứng nghệ thuật. " Nhóm thường diễn vào cuối tuần và mỗi buổi diễn luôn theo một chủ đề. Khi nắng, khi mưa, khi bão. . . 3AM có tổng cộng bốn người. Nam chơi guitar, một cậu đánh cajon, một giọng nữ và một giọng nam. Không hiểu tại sao tôi luôn tò mò về giọng nữ và, sao nhỉ, một chút, chỉ một chút thôi, ganh tị. Tôi hỏi Nam và cậu ấy lại tít mắt: "Xinh đẹp khỏi phải nói, hát hay khỏi phải bàn" Hừm, tôi ghét. Để xem, tôi sắp được giải tỏa sự tò mò rồi. Nam đã tới trước cổng, tiếng xe rất gần. Tôi vội soi mình lại trước gương, chào mẹ rồi vội bước ra. Nam cũng chạy vào chào mẹ tôi rồi mới quay xe đi. Nam đưa túi guitar cho tôi mang. Khoảng cách của tôi và Nam lúc này trở nên rất gần. Tôi nhích ra sau nhưng cây guitar đập nhẹ vào đuôi xe khi xe di chuyển, tôi đành quay lại vị trí cũ. Nam không để ý. Cậu vừa lái xe vừa nghiêng đầu nói chuyện với tôi. Gương mặt Nam, rất gần. Trái tim tôi đập binh binh. Gió đêm mát mẻ và tôi thấy ấm áp hơn bao giờ. Phải cố ngăn bản thân hết mức tôi mới không ôm lấy Nam và tựa cằm lên vai cậu ấy. Ôi trái tim. . . Nam rẽ vào một con đường nhỏ và chạy chậm dần. Quán Lisa hiện ra, nổi bật với đèn điện sáng trưng, rực rỡ. Tôi đúng tần ngần trước quán chờ Nam gửi xe. Lisa trông xinh xắn với những chậu hoa lớn bé được sắp xếp phía trước quán, không theo một thứ tự nào, có cả những chậu lan được treo lơ lửng nơi mái hiên. Những bông hoa, chiếc lá trở nên lạ lẫm dưới ánh đèn, một nửa được chiếu sáng, một nửa bị khuất bóng như có đến hai mảng màu. Tại lúc này đây, tôi không hề nghĩ, phía sau cánh cửa này là nơi mà một thời gian sau đó tôi luôn cố quên đi, một nơi bám đầy bụi kí ức. Giọng Nam vang lên từ phía sau: "Vào thôi nào Lan Chi!"

Tôi mỉm cười bước theo. Nụ cười tươi rói của Nam khến tôi bối rối một vài giây, dù không phải lần đầu tôi nhìn thấy. Nam đẩy cửa để tôi bước vào trước. Chiếc chuông nhỏ treo phía trên cánh cửa reo lên, mọi người người ngoái đâu nhìn. Tôi hơi giật mình. Quán lúc này chỉ có vài vị khách, họ nhìn theo phản xạ rồi nhanh chóng quay lại câu chuyện của mình. Cậu nhân viên vui vẻ chào, nụ cười tươi máy móc. Nam kéo tôi đến phía mấy cậu bạn đang vẫy tay với cậu. Họ đang ngồi trên những chiếc ghế gỗ cao được đặt bên trên một cái bục mà tôi đoán chắc là sân khấu của quán.

- Ai đây chú? – Một cậu bạn lên tiếng hỏi ngay khi nhìn thấy tôi.

- Lan Chi. Bạn cùng lớp với tớ. – Nam vừa nói vừa đỡ cây guitar trên vai tôi xuống, lúc này tôi mới để ý là mấy cậu bạn đó đang nhìn mình. Từ lúc bước vào quán đến giờ mắt tôi cứ mải mê nhìn ngắm những bức tranh tường rực rỡ, với những hình thù lạ lẫm mà đầy độc đáo. Mải miết nhìn khiến tôi quên để ý xung quanh.

- Chào Lan Chi! Tên bạn hay thật! – Cậu bạn ngồi cajon nói, miệng cười cười.

Tôi cũng gật đầu chào lại. Chưa biết nói gì thì Nam lên tiếng:

- Hai cậu này trong 3. AM luôn đó Chi. Kiệt chơi cajon, Duy hát chính, còn đây là Thái và Kiên cũng là bạn, đến ủng hộ đội nhà

- A! Chi là cô bạn mà Nam đang dạy đàn phải không? – Cậu bạn chơi cajon đột nhiên nói to như nhớ ra điều gì, cắt ngang đoạn giới thiệu gần kết thúc của Nam.

- Ừ, là mình. – Tôi đáp, ngơ ngác nhìn.

- Kiệt nghe Nam nói là đang dạy guitar cho một cô bạn cùng lớp nên hỏi vậy thôi hì. Mà Chi học đến đâu rồi?Đàn được bài nào chưa? – Kiệt vừa nói vừa cười, tay quen nhịp cứ vỗ vỗ vào cajon.

- Được một bài. – Tôi thành thực.

- Cậu cố gắng luyện tập cho thuần thục rồi nhập band với bọn tớ! – Kiệt nói xong thì cười hề hề. Sự thân thiện của Kiệt khiến tôi không còn thấy bối rối như lúc đầu nữa. Tôi vui vẻ đáp:

- Vinh hạnh cho Chi quá!

Kiệt đinh nói them gì đó thì Duy ngồi bên cạnh huých cùi chỏ vào và nói:

- Cái đồ thấy gái là tươm tướp. Tập dợt lại bài đi mày!

- Thôi Kiệt tập lại bài đã. Tí nữa Kiệt sẽ mời Chi lên hát, hì hì.

Tôi chỉ biết đứng cười. Có vẻ Duy hơi khó tính. Nam mải nói chuyện với mấy người bạn giờ mới quay qua tôi:

- Cậu thấy mấy cô bé ở bàn đằng kia không?

Tôi nhìn theo hướng chỉ của Nam, một nhóm bảy tám cô bé xinh xắn, ăn mặc sành điệu đang nói cười vui vẻ, lâu lâu lại nhìn về phía chúng tôi. Một vài đứa nhìn tôi nhíu mày, có vẻ khó chịu. Chắc tôi tôi đứng với Nam. Nam không đợi tôi trả lời mà nói luôn. – Fan trung thành của 3. AM đó, còn lập cả FC nữa. Dễ thương nhỉ?!

- Ừm, bé nào cũng xinh. – Tôi đáp, cố để cho giọng mình ở âm vực bình thường nhất. – À, sao tớ không thấy giọng nữ?

- Cậu ấy đến muộn. – Nam trả lời rồi đưa tay lên nhìn đồng hồ. – Cậu ngồi ở đây nha, tớ sang chuẩn bị chút, chương trình sắp bắt đầu rồi.

Nam chỉ tôi ngồi ở cái bàn gần sân khấu, nơi mà vài người bạn của Nam cũng đang ngồi trò chuyện. Cậu ấy không quên nhắc: "Tớ gọi nước cho cậu rồi đấy! Ca cao nóng. " Tôi nhìn theo Nam mỉm cười, một niềm vui nho nhỏ len lỏi trong tim. Quán dần đông khách hơn, chủ yếu là bạn bè, người hâm mộ những anh chàng đẹp trai đến ủng hộ. Một vài vị khách lớn tuổi cũng đang tò mò chờ đợi.

"Cám ơn mọi người đã có mặt ở đây, hôm nay. " – Mọi người đột nhiên im lặng và hướng ánh nhìn về phía đang phát ra tiếng nói. Kiệt đang tươi cười rạng rỡ, một chút lém lĩnh, Kiệt tiếp lời: "Mấy hôm nay thành phố mình như cái lò nướng, ai mà không cẩn thận sẽ trở thành cái bánh khét lẹt ngay. Ra đường như muốn thở ra khói luôn. Khó chịu lắm lắm, phải không các bạn?Với tình hình thời tiết như thế, 3. AM đã suy nghĩ và quyết định, hôm nay, tại Lisa này, 3. AM sẽ lập dàn cầu mưa. Mưa sẽ rơi cho thỏa cơn khát. Vâng, chủ đề hôm nay là "Mưa". Các bạn hãy đón chờ nhé. Chúng tớ sẽ cho các bạn ướt mèm luôn. "

Tôi phì cười vì cái cách giới thiệu của Kiệt. Cậu ta trông khoái chí lắm. Sau khi Kiệt dứt lời thì buổi biểu diễn cũng bắt đầu với một list nhạc về mưa. Giọng Duy trầm ấm vang lên: "Mưa ơi rơi nhanh cho chiều giông tố đến tơi bời. . . " Ánh mắt tôi chỉ dừng lại ở Nam. Gương mặt cậu say mê, mải miết với những tiếng đàn. Cậu như một chàng nghệ sĩ, lãng đãng, mơ màng. Tôi chăm chú nhìn rồi bất giác cười buồn. "Tớ phải làm sao với tình cảm này đây, Nam à. " Và ngay lúc đó, tôi có một dự định, dũng cảm. Đang lan man thì bất chợt một giọng hát khác vang lên, giọng nữ, cao vút. Một cô gái đang mơ màng phiêu theo tiếng nhạc, âm thanh từ cổ họng dường như rất trong. Và không thể phủ nhận, cô ấy rất xinh. Phong cách như một ca sĩ chuyên nghiệp. Một cậu bạn của Nam cho tôi biết đó là Thủy, giọng nữ chính mà tôi luôn tò mò. Nhưng ánh mắt cô ấy, cái cách cô ấy nhìn Nam cho tôi một chút bất an, một chút khó hiểu. Liệu. . . ? Tôi lăn tăn suy nghĩ nhưng rồi lại nhanh chóng cho suy nghĩ đó ra rìa vì trong đầu tôi lúc này chỉ có Nam và cái dự định tốt đẹp của mình. Tôi sẽ đàn, sẽ hát, sẽ. . . tỏ tình, ở đây nhưng không phải lúc này. Sinh nhật Nam. Đúng rồi. Còn đúng ba tuần nữa. Với vốn guitar ít ỏi của tôi chắc phải luyện tập nhiều. Sẽ kịp thôi. Sẽ là một món quà sinh nhật. Tôi chưa tự tin với việc vừa đàn vừa hát nhưng tôi sẽ cố gắng, vì tình cảm của chính mình và vì những điều dũng cảm. Khi quyết định làm như thế trong tôi không hề mảy may suy nghĩ về việc mình có thể bị từ chối, có thể sẽ khó tiếp tục tình bạn, có thể sẽ chẳng dễ dàng đối mặt với Nam. Tôi lúc đó chỉ nghĩ tới món quà sinh nhật dành cho Nam, tới việc phải nói chon Nam biết tình cảm của mình. Tôi liều lĩnh?Không. Khi con người ta có tình cảm với một ai đó, họ sẽ bị tình cảm đó thôi thúc và trở nên dũng cảm. Và với một con bé mười tám tuổi thiếu, chưa trải qua một tình yêu thực sự và chưa nếm mùi thất bại bao giờ như tôi, thì. . . không thể che giấu được. Tôi cứ tủm tỉm cười với cái viễn cảnh mình tự tạo ra mà không để ý buổi biểu diễn đã kết thúc và Nam đã ngồi bên cạnh mình từ lúc nào.



About the author

160