Hẹn gặp em ở đâu đó trong cuộc đời

Posted on at


Em không đẹp như các cô bạn gái trước đây của tôi. Em cũng không dịu dàng và nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến như họ. Em còn có một nhóc con đã ba tuổi, thằng bé dễ thương, kháu khỉnh và có đôi mắt buồn giống hệt mẹ. Em như một bông hoa dại cô độc, từng cánh hoa đơn trắng muốt, nhụy hoa vàng mềm mại, thân dài mảnh mai với những chiếc lá thanh mảnh, run rẩy nở trong gió nhưng không bao giờ cong gãy. Còn tôi, với đôi tay luôn được bao bọc trong lồng kính, lại tùy tiện ngắt hoa, không biết rằng trên đó có gai, cũng không hề biết rằng nó sẽ làm cho trái tim mình ứa máu. Đã hơn một lần tôi thổ lộ lòng mình với em nhưng đều nhận được ánh mắt lạnh lùng và lời từ chối phũ phàng:

 
- Anh thật lòng yêu tôi hay thương hại tôi? Tôi là một người phụ nữ đã mất chồng và còn có một đứa con. Đừng biến tôi thành quân cờ tiếp theo trong cuộc phiêu lưu tình ái của anh nữa. Làm ơn hãy để cho tôi yên!
 
- Có thể em không tin lời anh nói nhưng em phải tin vào ánh mắt của anh chứ!
 
- Bản chất là giả dối thì tất cả liên quan đến con người đó đều là giả dối. Tôi chỉ muốn sống bình an để nuôi con cho hết quãng đời còn lại mà cũng khó lắm sao? Đừng làm phiền tôi nữa!
 
Dù phải nghe toàn những lời nói phũ phàng và mỉa mai từ em, tôi vẫn không thôi hy vọng được nghe giọng nói đó từng giây từng phút. Có một bộ phim mà nhân vật chính đang yêu nói rằng: “Tình yêu giống như một căn bệnh tâm thần, bỗng dưng muốn khóc, bỗng dưng lại cười, có lúc lại ngẩn ngơ, có lúc lại hoang tưởng” 1. Tự dưng tôi lại thèm muốn được sống trong thế giới hoang tưởng ấy. 
 
blogradio 329, verona, cô gái, tình yêu
 
Tôi yêu em đến cuồng dại chứ không phải thương hại em, cũng không phải coi em như một trò đùa. Tôi đã yêu ngay từ lần đầu tiên gặp em, trước khi được biết về những bão tố mà em từng trải qua. Là giảng viên mẫu mực của một trường Đại học, xinh đẹp và nết na, em được rất nhiều chàng trai có tiền tài để ý và ngỏ lời. Nhưng cuối cùng em lại chọn một người có tính cách khép kín và tham vọng. Anh ta cũng rất yêu em, nhưng vì lí do công việc nên thường xuyên phải đi tác nghiệp nước ngoài. Sống một mình không thể tránh khỏi những cám dỗ. Trong một lần không làm chủ được mình, anh ta đã phản bội em. Nhưng không may đã bị nhiễm căn bệnh thế kỷ: HIV/AIDS. Biết mình mắc bệnh, người đàn ông đó suy sụp và gục ngã. Anh ta không dám đối mặt với vợ và con nên quyết định đấu tranh với bệnh tật cho đến hơi thở cuối cùng ở nước ngoài. Khi nhận được đơn ly hôn của chồng từ luật sư, em thực sự bàng hoàng. Em đang là người vợ, người mẹ hạnh phúc nhất trên đời bỗng trở thành kẻ mất mát và thua cuộc: chồng em đã có người phụ nữ khác, anh ta sẽ không bao giờ trở về với em nữa. Một thời gian ngắn sau, chồng em ra đi sớm bới sự cô độc và buông xuôi nơi đất khách quê người. Chỉ khi đó, em mới biết về căn bệnh mà chồng cũ của mình phải gánh chịu. Sau cơn bão, em vẫn kiên cường, vẫn mạnh mẽ để nuôi dạy thật tốt con nhỏ, một mình gánh vác hai trọng trách lớn lao: làm mẹ và làm cha. Em vẫn luôn cười và thân thiện với mọi người, nhưng tất cả chỉ để bao che cho một trái tim rớm máu và cô độc. Em đau khổ. Thực sự rất đau khổ. Đã một thời gian trôi qua nhưng không một người đàn ông nào có thể xoa dịu những vết thương lòng của em vì họ càng tiến gần thì em càng đẩy họ ra xa hơn.
 
Nhưng tôi tự tin là mình sẽ làm cho nụ cười nở trên môi em một lân nữa. Quãng đời còn lại của mình tôi sẽ làm cho em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất mà em luôn khao khát. Chưa một người phụ nữ nào khiến tôi yêu say đắm đến như vậy. Tôi yêu em không phải vì bất cứ lí do vị kỷ nào khác. Tôi yêu em vì em là chính em. Thế là đủ rồi. Đủ cho một tình yêu chân thành và trong sáng.
 


About the author

thun-1892

I love life, love rains

Subscribe 0
160