Đợi mưa

Posted on at


Mưa đầu mùa, đến bất chợt và mù trời mù đất. Trời mới sáng đây đã tối bưng, mây đen kéo đến cuồn cuộn rồi rơi trắng xóa cả phố phường. Dẫu sao cũng đã ướt, tôi định cắm đầu chạy thẳng nhưng cơn mưa quá lớn dẫn bước tôi tấp vào quán cà phê nhỏ bên đường. Tôi bước vội vào bên trong. Bên ngoài tiếng mưa như trút nước ào ào đông đặc cả phố phường thế mà vừa bước qua cánh cửa, quán cà phê đã trả lại cho không gian một sự yên tĩnh và thanh bình đến lạ. 

Quán trang trí bằng giàn đèn lồng dịu nhẹ trên trần. Những tấm vách gỗ treo đầy các khung hình và ảnh. Đường phố chụp từ trên cao, những cánh hoa dại, những bóng người. Hình như chủ quán đã tự tay chụp ảnh vì tôi nhận thấy góc nhìn rất cá nhân trong từng khung hình. Lạ một điều là không gian trong các bức hình đó đều là về mưa. Thành phố ẩn hiện sau màn mưa, những cánh hoa đọng nước tươi mát, có người vội vàng tránh mưa lại có người thong thả để nước thấm ướt cả vai. Những bức ảnh về mưa đa dạng cả sắc thái và cảm xúc.


Bản nhạc không lời như một lựa chọn hoàn hảo riêng cho không gian này, từng nốt nhạc, từng giai điệu tràn vào cả mọi góc nhỏ trong quán. Bỗng tôi thấy lòng mình dịu lại. Tôi tìm một góc ngồi bên cửa kính. Lướt qua menu, tôi dừng lại tại cái tên quán: Đợi Mưa. Tôi bật cười vì nhận ra một điều thú vị.


Ngày xưa tôi rất hay ghé ngang con đường này. Sau này thỉnh thoảng tôi vẫn ghé, nhưng chưa bao giờ để ý có quán cà phê nhỏ bên đường. Chắc đây không phải là quán cà phê dành cho tôi vì tôi sẽ không đợi mưa… Tôi không mong chờ nó. Tôi chỉ là một vị khách vô tình ghé ngang chốn này để trú mưa thôi. Tôi không thích mưa cho lắm dẫu những kỷ niệm một thời đẹp nhất của tôi đều gắn liền với những ngày mưa…

TAGS:


About the author

thun-1892

I love life, love rains

Subscribe 0
160