Điều đáng sợ nhất trong tình yêu không phải là hết yêu, mà là SỰ CÔ ĐƠN...

Posted on at


Trong tình yêu em luôn là kẻ cô đơn...

Bởi vì em là đứa con gái đã có một quá khứ không lành lặn. Trải dài trên con đường tình yêu mà người ta nói là màu hồng, còn của em lại là những mảng màu sáng tối chằng chịt chồng chất, trong đó phần nhiều là màu đen của tuyệt vọng, màu đỏ máu của những vết rách trong tim và một màu trắng nhờ không rõ hình thù của tương lai khó đoán định...

Bởi vì em là đứa con gái nhạy cảm hay suy nghĩ, nên chỉ cần một buổi sáng không có lời chúc ngày mới tốt lành từ anh, một buổi chiều không có tin nhắn của anh, một buổi tối không có inbox mang tên anh... Và em cảm thấy dường như cả thế giới đang quay lưng lại với em...

Bởi vì em là đứa con gái cố chấp. Dù sâu trong thâm tâm em biết còn nhiều rất nhiều người quan tâm đến em. Nhưng em như con mèo nhỏ chỉ chăm chăm đợi chờ một sự quan tâm đến từ người em yêu thương nhất. Và rồi em nhận ra sẽ không có sự quan tâm nào cả. Và em thì đang sống trong ảo mộng hão huyền...

Bởi vì em yêu anh rất nhiều, tình yêu cứ ngày càng sâu đậm. Và yêu càng nhiều thì tổn thương càng dễ. Em quằn quại đớn đau trong hạnh phúc của tình yêu...

Trong tình yêu em luôn tự dặn lòng đừng yêu ai nhiều quá, hay ít nhất cũng đừng để người ta biết mình yêu người ta rất nhiều.Quá khứ đau thương dạy cho em bài học: LUÔN PHẢI ĐỂ CHO MÌNH MỘT "LỐI THOÁT". Quỵ lụy vì người ta, rồi sau này người ta trở mặt bước đi, cuối cùng ngơ ngác nhìn lại hóa ra chỉ còn mình em với cô đơn và những vết xước trong tim mãi luôn nhức nhối...

Nhưng dạy là việc của quá khứ, còn học được hay không lại là câu chuyện của em...

Trong tình yêu em luôn là kẻ sợ hãi...Từ bao giờ em đã trở thành đứa con gái tính toán thiệt hơn? Rằng yêu một người em được gì và em mất gì? Nỗi sợ hãi đã trở thành ám ảnh. Cô đơn vây bám lấy em ngay cả khi em chìm trong hạnh phúc lứa đôi...

Nhưng em lại không phải đứa con gái thấy khó mà đã vội buông. Càng sợ hãi em càng lao vào, như con thiêu thân bất chấp tất cả lao vào ngọn lửa tình đầy quyến rũ, dù phía trước có thể là một cái kết đau lòng... Cảm nhận hơi lửa rực cháy liếm đến từng tế bào cơ thể, đau đớn và hạnh phúc hòa quyện tạo nên một tình yêu...

"Gạt quách mọi nỗi sợ hãi, dè chừng trong lòng đi, dũng cảm mà yêu thử xem nào!Tuổi trẻ mà, việc gì cũng cần phải gắng sức mà làm, hãy cứ yêu như thể ngày mai sẽ chết...!"

Vậy nên anh à! Nếu đã hứa yêu em, thì đừng làm tổn thương em, đừng bỏ rơi em, đừng để em phải khóc... Hãy là người đầu tiên đến bên em khi em có chuyện, và là người cuối cùng ở bên em ngay cả khi cả thế giới từ chối em...

Bởi vì điều đáng sợ nhất trong tình yêu không phải là hết yêu, mà là sự cô đơn...

Bởi vì khi em đã yêu một người quá sâu đậm thì chỉ cần một chút lãng quên là nỗi cô đơn luôn túc trực sẽ bủa vây lấy và bầu bạn từng phút giây...

Bởi vì khi đã quá quen với sự cô đơn thì em sẽ chẳng cần yêu thương nữa...

Bởi vì em không muốn như thế...

Bởi vì em "muốn có một tình yêu mà lâu lâu ai nhìn vô cũng bật ngửa"trời đất ơi, tụi nó chưa chia tay à?"; muốn yêu một người mà thời gian tính bằng năm, kéo dài đến khi cưới, kết thúc đến khi chết, và bắt đầu lại khi ở thế giới bên kia"... Bởi vì em muốn người đó là ANH...

Và nếu còn quá phức tạp, thì đây, lý do đơn giản nhất, bởi vì EM YÊU ANH!


TAGS:


About the author

160