Nào, giờ ta bắt đầu lại...

Với tay trắng, ta trở lại với hiện thực rằng ta đang ở dưới đáy vực sâu rồi đấy. Thế là gì? Là ta đã không còn gì để mất nữa rồi. Có đau không, ta ơi…?

Ngày trước vốn dĩ nó đã từng tay trắng, tập tọng bước ra đời mà tâm hồn còn treo ngược cành cây. Ngây thơ và hồn nhiên như cô tiên trong truyện cổ, nó chỉ muốn rong chơi và siêu độ chúng sinh. Và cũng lại như bao ông sư khác, nó cũng bắt chước gõ mõ cầu siêu cho Phật độ dùm nó một người để thương để mến.

Giờ đây, một mình ta trên cõi đời quạnh vắng. Một mình ta âm thầm xát đắng cay lên ưu tư khô gầy và kiệt quệ. Một mình ta bị chôn vùi nơi vực sâu tối tăm. Ta làm gì để lòng chua xót, ta làm gì để nhân gian chê trách, hỏi tại sao thân ta phải đau đớn? Ngoảnh mặt nhìn lại đời ta âm u, trước mặt thì vực sâu thăm thẳm. Nhìn lên trên cao, màn đêm quá tăm tối.

Cố hỏi tại sao, nhưng ai thèm bận tâm? Ngay cả những người luôn ở bên cạnh ta, giờ gần đến trước mặt cũng như kẻ dưng. Tình chỉ thế, hay người chỉ có thế? Ta không cam lòng, không cam tâm, không thể dứt bỏ, ta không xứng đáng chịu đắng cay dày vò. Bởi ta chưa bao giờ hổ thẹn với cái cách sống mà ta đã từng...

Ta không thể!

Đành phải để tiếng thế gian là ngu dốt, là mộng mị, là kẻ đớn hèn... Ta mang quá nhiều ao ước xa vời, cũng đã tự gặt lấy nỗi niềm hận thù bản thân. Chỉ còn quá khứ, chỉ là dĩ vãng cũng phải ghép nhặt lại, để mà sống vụn vỡ, để mà cất gót kẻ tha hương xin tình thương.

Ta lại bắt đầu lại, ai cũng muốn thế. Giờ thì đúng là chỉ như kẻ hành khất, khoác tấm áo vá lại thời xưa cũ, đội trên đầu cái nón khuyết vành yêu thương, tay vẫn đeo vòng tay hoen ố chờ đợi, tim cất giữ khoảng không thinh lặng hoang phế, miệng nài xin một chút cảm thương rơi rớt… Không còn lòng tự hào thủy chung, không còn lòng tự trọng bản thân, không cả ánh sáng dẫn đường, ta vừa đi vừa khóc. Nước mắt lần đầu rơi vì đức hạnh ở Người, niềm yêu thưa vắng ở đời… ai bố thí cho kẻ hành khất cái thứ tình thương bao giờ?

Giải thoát...

Tâm hồn tha phương chốn nào tưởng đến bờ hạnh phúc, giờ giũ bỏ quay về. Có còn đâu thuở trong sáng trải lòng khắp thảy. Ta muốn trả hết cho Người tấm lòng chỉ biết yêu vô tư, trả về đời số phận lay lắt bao ngày tháng. Ta muốn một lần thực sự gõ mõ cầu siêu độ tâm hồn. Một lần đã hẹn thề, một lần đem đến mãi mãi. Xin hãy giải thoát…

 Về nơi chay tịnh, về nơi sống cầu hồn, cầu người bình yên. Về nơi không còn nỗi đau, không còn niềm vui trần thế, về với tâm tư không sắc, không hương, rửa sạch bụi trần, về chốn thiền viện để nguyện tròn lời thề ước…

Ta về một mình

Một mình đi về…