Bao giờ cho đến mùa Đông...

Posted on at


Em thích tiết trời của những ngày mùa Đông hanh hao gió. Không có nắng, không có mưa, chỉ có những cơn gió luồn qua khiến ta rùng mình tê buốt.

Em từng nói với anh, em thích tiết trời của những ngày mùa Đông hanh hao gió. Không có nắng, không có mưa, chỉ có những cơn gió luồn qua khiến ta rùng mình tê buốt.

Những ngày hanh hao gió, quàng một chiếc khăn nhẹ, khoác một chiếc áo nhẹ, thả tóc bồng bềnh bay theo gió. Gió táp vào mặt, gió vờn mái tóc, gió luồn qua ngóc ngách của chiếc khăn quàng cổ, gió mơn man trên từng ngón tay như trêu đùa, gió thơm tho và mát lành ùa đến… Cứ ôm ấp, vỗ về và dịu dàng đến từng hơi thở chẳng chút ồn ào và mệt mỏi. Những ngày trở gió, chợt thấy lòng chênh chao kì lạ.

Bao giờ lại có gió, bao giờ lại có mùa Đông…

Ngày Đông mang theo những cơn gió lạnh buốt, để đôi vai ai run rẩy nấp vào tấm thân anh rộng lớn. Ngày Đông em như chú mèo ngoan ngoãn cuộn tròn trong đôi tay của anh, bình yên những giấc mơ dài. Ngày Đông có một bàn tay nóng nắm lấy đôi tay lạnh ngắt rồi cho tọt vào túi, rồi thế này, rồi thế kia, nhí nhố cứ như cái thế giới rộng lớn này chỉ còn hai chúng ta. Ngày Đông trôi qua, lặng lẽ, không ồn ào, không lãng mạn, chỉ có gió, có rét, có anh và có em.



About the author

Duzy

Music, games, comics

Subscribe 0
160