Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau, đừng buông tay anh nhé để em mãi là gia đình của anh.
Em mới ra trường - một cô sinh viên trường kinh tế còn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ và đã có một mối tình 4 năm đại học, không còn vụng dại, e ấp. Anh - một anh chàng có quá nhiều ký ức không vui về tuổi thơ đầy sóng gió và một mình đương đầu với cuộc sống cơm áo gạo tiền.
Em không có ấn tượng gì với anh sau hơn một tuần đi làm đầu tiên nếu không có cái ngày chúng mình chat với nhau. Em mến anh từ sự tự lập đến cái tuổi thơ ăn cơm với kho quẹt chan nước mắt, mẹ con anh lên thành phố mưu sinh và cái ngày hạnh phúc chưa kịp tới thì mẹ mất khi anh mới chỉ là cậu sinh viên đang dang dở việc học, một mình mưu sinh.
Em tự nhủ yêu thì không bao giờ chia tay và với tình yêu 4 năm không còn ngây dại của mình thì lại càng không thể kết thúc chứ nhỉ? Thế mà em yêu anh với cảm xúc rất lạ mà em không lý giải được. Em khao khát được nắm tay anh đi hết cuộc đời sau này và em lơ đễnh từ bỏ mối tình đang yên ả của mình.
Với những câu chuyện về thuở ấu thơ, về một cậu bé ngồi khóc khi nhìn chú bò không có nhà, phải đứng dưới trời mưa... anh cho em cảm xúc của một thời trẻ dại và nụ hôn đầu tiên cũng thật ngây ngô. Khi đôi môi chạm vào nhau thật nhẹ, em mơ hồ không cảm thấy gì ngoài sự mềm mại và hơi ấm của cơ thể. Một nụ hôn chóng vánh không mang mùi vị của dục vọng và vòng tay ôm nhẹ, vội vàng buông ra. Em ngại ngùng không dám nhìn anh, bẽn lẽn bỏ đi. Một mối tình 4 năm đủ để em biết thế nào là gần gũi nhau nhưng nụ hôn đầu tiên với anh thật nhẹ nhàng, tĩnh lặng, ngọt ngào, em yêu anh!
Nhưng những lo toan cuộc sống khiến tâm hồn người ta chai sạn, tình cảm cũng nguôi ngoai dần theo năm tháng. 3 năm yêu anh, giận hờn, cãi nhau... anh chôn chặt tình yêu đâu đó trong trái tim mà em tìm mãi không ra, anh bỏ mặc em với những giọt nước mắt, những nỗi cô đơn, trống trải. Để rồi em hoài nghi hay anh bắt đầu nghĩ đến quá khứ của em, hay anh không còn yêu em, có lẽ anh yêu sự nghiệp hơn em... Những giận hờn vu vơ không còn là nét đáng yêu, những hờn trách không phải để hiểu nhau nhiều hơn, những ghen tuông vớ vẩn không phải để hâm nóng tình yêu... anh đang dần xa em.
Nhưng em tin vào những chiếc hôn nhẹ lên môi, lên má khi em giận hờn, khi những lần gặp gỡ chóng vánh anh từ biệt vội vàng đi làm. Nụ hôn phớt qua cùng cái ôm siết nhẹ ngang hông và ánh nhìn tình cảm đủ để em tin rằng cho dù có gì đi nữa, mình vẫn ở bên nhau. Những gì thoáng qua nhất, nhẹ nhàng nhất lại khắc trong tim những ký ức sâu đậm nhất. Tình yêu mong manh, dễ vỡ, cần lắm những chất keo hàn gắn lại sau những rạn nứt làm đắng lòng nhau.
Cuộc sống làm tâm hồn anh chai sạn, làm em cay đắng với những lời nói nghiệt ngã của anh, có những lúc khóc tức tưởi không nói thành lời, thế mà em vẫn yêu anh. Xã hội có thể nhìn nhận em khờ dại nhưng em tin vào cái ngày khi mà cuộc sống này không còn tạo quá nhiều áp lực lên đôi vai của anh thì anh sẽ nhận ra mình đã đánh rơi nhiều thứ. Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau, đừng buông tay anh nhé để em mãi là gia đình của anh.