Nếu thật sự là của nhau thì sẽ có ngày trở lại

Posted on at


Trong cuộc sống này, chúng ta phải biết nắm giữ lấy những điều đáng trân trọng, phải biết từ bỏ những gì không xứng đáng. Thế nhưng, có một vài điều bỏ không được mà giữ cũng không xong.

Những ngày tháng yêu thương vừa mới được xóa sạch trong cả anh và em khi chúng mình chấp nhận buông tay nhau. Có lẽ là do chúng ta chưa thật sự yêu, hoặc bởi đã quá yêu mà quên mất rằng ta vẫn cần những khoảng lặng cho riêng anh và riêng em. Thế rồi vào một ngày cả hai quên mất thứ mình đang cùng nắm giữ, lỡ buông bỏ nhau. Buông cả một tình yêu có chút ngả màu nhàn nhạt vì những mâu thuẫn, hiểu nhầm. Chỉ là ta không thể hiểu cho nhau, không thể vì nhau mà hy sinh một chút. Em thấy cả hai đều chưa xứng đáng với tình yêu ấy, anh ạ!

Mặc cho cả hai trái tim còn gào thét tên nhau, anh và em đè nén tiếng thét gọi ấy bằng những cái nhìn lạnh lùng khi ngang qua nhau. Không một câu chào, không một lời hỏi han. Cả hai đều khiến đối phương nghĩ rằng mình đã quyết tâm mà từ bỏ.

Rồi một ngày, em tình cờ bắt gặp anh đứng trước cửa hàng hoa - nơi chúng mình thường hẹn hò mỗi tối thứ bảy. Nơi có cả loài hoa hải đường mà em thích nhất. Em thấy anh ngắm nó thật lâu rồi bỏ đi. Một lần ghé quán cafe cũ, em lại bắt gặp anh trên tay đang cầm cuốn sách chúng ta còn đọc chung trước ngày chia tay. Anh không đọc mà chỉ nhìn nó mãi, chỉ ngồi một mình lặng yên.

 

Tất cả làm mọi kí ức khi xưa ta bên nhau ùa về trong em. Ngày phải rời xa anh em đã tự hứa sẽ quên tất cả. Nhưng dường như đã thành thói quen, em vẫn tới cửa hàng hoa hải đường, vẫn ghé tiệm cafe thơm mùi sách cũ, vẫn lang thang tới bao góc phố xưa nhưng giờ chỉ có mình em.

Có phải anh vẫn còn lưu luyến mối tình của hai ta? Anh vẫn nhớ tới bao ngày ta bên nhau hạnh phúc, anh vẫn nhớ bao câu chuyện ta kể cho nhau mỗi tối hẹn hò? Và có phải anh vẫn giữ tất cả những hình ảnh có em trong lòng? Vậy nên anh mới tìm tới những nơi ấy - những nơi mà xưa kia ta cho là hạnh phúc thì giờ nhìn lại chỉ càng thêm xót xa? Để rồi anh chỉ đứng lặng trước nó rồi bỏ đi mà không nở một nụ cười. Quá khứ ấy - quá khứ chúng ta cùng vun đắp khiến anh không nỡ từ bỏ?

Ừ! Là không nỡ. Và em cũng vậy đấy!

Em chưa bao giờ muốn quên đi bờ vai ấy, bờ vai cho em tựa vào mỗi lúc mệt mỏi. Em vẫn nhớ bàn tay ấy, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay em mỗi lúc trời đêm tối nhá nhem. Em nhớ cả giọng nói ấy, nhớ tiếng hát ấy, nhớ thật nhiều những thói quen được tạo bởi từ anh! Làm sao để em có thể về bên anh, làm sao ta có thể cho nhau thêm một lần yêu thương dịu ngọt?

 

Chúng ta bây giờ đã không còn bên nhau nữa. Nhưng có lẽ tiếng vang vọng từ miền yêu thương xưa chưa chịu ngủ yên. Nó không thể khiến đôi ta lãng quên nhau, quên đi cả tình yêu ngày ấy. Nhưng làm sao đây? Anh có sẽ trở về bên em, cùng em viết tiếp những khúc tình ca mùa lá rụng, có nắm thật chặt lấy bàn tay này không muốn rời xa? Hay là mình cứ để trái tim lên tiếng, để yêu thương cất tiếng gọi. Và nếu thật sự là của nhau, rồi sẽ có ngày đôi ta trở về!

 



About the author

160