“Khi một cánh cửa khép lại với bạn, sẽ có một cánh cửa khác mở ra”.

Posted on at


Câu nói ấy tôi đã nghe nhiều đến mức cảm thấy nó thật sáo rỗng. Năm vừa qua, tôi đã trải qua một thất bại lớn, một thất bại “khủng khiếp” tưởng chừng sẽ khiến tôi lạc lối và gục ngã hoàn toàn. Khi ấy, vừa nghe câu động viên quen thuộc đó từ một người bạn, tôi cảm thấy chán ngán vô cùng.

“Tớ chỉ muốn đi qua cánh cửa đó thôi!”, tôi trả lời bạn mình như vậy. Tính bướng bỉnh khiến lòng tôi nảy sinh một cảm giác hờn dỗi: hờn dỗi với người bạn, hờn dỗi với cả cuộc đời đã quá… bất công và nghiệt ngã (!). Với tôi (con gái mà, ai chả có lúc “drama queen” như thế), thậm chí hờn dỗi cả với… gã dở hơi nào đầu tiên nghĩ ra câu nói sáo rỗng ấy.

Thế nhưng sau những gì đã trải qua, tôi phải công nhận rằng câu nói đó nhiều khi thật đúng. Một số câu nói được người ta nhắc đi nhắc lại nhiều lần đến trở thành sáo rỗng, cũng chỉ vì chúng… quá đúng mà thôi.

Tôi từng cho rằng mình chỉ có một con đường duy nhất để hiện thực hóa ước mơ. Vì sự bướng bỉnh đó, tôi đã kiên trì làm việc cho một cơ quan nhà nước hơn ba năm chỉ để giữ một CV đẹp. Về tiếng tăm với bên ngoài, cơ quan tôi tưởng như không có gì để chê trách. Thế nhưng, môi trường và phong cách làm việc ở đó phản ánh đúng hình ảnh một cơ quan nhà nước thiếu hiệu quả điển hình: trì trệ, chiếu lệ, không hứa hẹn một sự đổi mới nào.

Tôi đã cảm thấy vô cùng chán ngán, nhưng không dám bỏ việc vì sợ hỏng CV đẹp. Với tôi thời điểm đó, không có lựa chọn nào khác ngoài “nếm mật nằm gai”, kiên trì “cố thủ” tại chỗ chờ “thời cơ”. Tôi không tin rằng mình có thể tìm được công việc nào tốt hơn, dù tôi vẫn tự tin vào năng lực của mình, thậm chí còn thừa nhiệt huyết với lĩnh vực tôi theo đuổi.

Thế rồi một ngày, sau thất bại “khủng khiếp” mà tôi nhắc tới ở trên, tôi chán ngán đến mức quyết định tung hê tất cả. Tôi bỏ việc mà không có chút đảm bảo nào cho tương lai. Tôi không có phương án dự phòng, tôi thậm chí còn không biết sẽ xin việc mới ở chỗ nào. Tôi lạc lối vô cùng, và sau những giờ đầu phấn khích vì cảm giác được “giải thoát” khỏi môi trường làm việc bí bách, tôi lại thấy mình chìm đắm trong nỗi sợ hãi về một tương lai bấp bênh.

Buổi sáng đầu tiên sau ngày bỏ việc, tôi tỉnh dậy với cảm giác nặng nề: mình là một kẻ vô tích sự, mình thậm chí không thể duy trì một công việc toàn thời gian ổn định, mình sẽ hết sạch tiền, và mình sẽ bị thất nghiệp mất thôi…

Nhưng kết quả hết sức bất ngờ: mọi thứ không hề bế tắc như tôi từng nghĩ. Vốn làm việc chăm chỉ và tích cực mở rộng mối quan hệ trong vài năm trở lại đây, tôi vẫn duy trì được công việc viết lách nhờ cộng tác cho một số đơn vị với tư cách một cây viết tự do. Thậm chí, nhờ bỏ việc mà tôi có thêm nhiều thời gian để làm những việc mình yêu thích, đi du lịch thỏa thê, xin được cái học bổng nho nhỏ tham dự một khóa đào tạo ngắn hạn ở nước ngoài, và nhận được đề nghị tham gia vài dự án hấp dẫn. Tóm lại, ngược lại với dự trù của tôi về “hậu quả” của quyết định bỏ việc “nông nổi”, cuộc sống và sự nghiệp của tôi không những không chịu một thiệt hại gì mà còn có nhiều bước tiến mới. Tôi thật chẳng ngờ, chấp nhận rủi ro hóa ra lại đem đến cho tôi nhiều thứ hơn là khư khư bám lấy những gì mình từng có.



About the author

EddyHuy

I was born in Hanoi
I’m a professional photographer.
I enjoy taking pictures.

Subscribe 0
160