Niềm tin

Posted on at


Là em, là em đã sai. Nếu không có cuộc gặp gỡ buổi chiều ngày hôm đó, nếu anh không đến và nếu em tin anh thì ta đã không như thế này.


Ngọc Nhi


Mình yêu nhau đã 5 năm, thời gian không quá dài nhưng cũng đủ để ta hiểu nhau, đủ để ta thấy mình cần nhau trong đời. Em từng hỏi anh: "Nếu sau này gặp một người con gái khác xinh đẹp, giỏi giang và có thể cô ấy yêu anh hơn em, liệu anh có bỏ em mà theo cô ấy không?". Anh ôm em vào lòng, hôn lên trán và bảo: "Em ngốc quá, không tin anh thì em phải tin vào chính mình chứ, sao lại đem mình ra so sánh với người khác. Anh không thể nói trước cho em biết tương lai sẽ thế nào, nhưng anh sẽ cố gắng cho anh, cho em, cho tương lai của hai đứa... hãy tin anh nhé".


Vào buổi chiều ngày thứ 7, em nhận được điện thoại từ một số máy lạ, một giọng nói trong trẻo dễ thương: "Bạn là Ngọc người yêu của Minh Đức phải không? Mình tên Hương. Xin lỗi vì sự đường đột nhưng mình muốn gặp Ngọc một lát. Mình có chuyện về Đức muốn nói với Ngọc...". Em thắc mắc, tò mò và tự đặt ra những câu hỏi không tên.


Đến chỗ hẹn một mình, trước mắt em là một cô gái với vầng trán thông minh, đôi mắt sáng, khuôn mặt đẹp sắc sảo. Em tức tối, khó chịu đến nghẹt thở khi nghe cô ấy bảo: "Anh và cô ấy yêu nhau đã gần 5 tháng, cô ấy có nghe anh kể nhiều về em, rằng anh sợ đột ngột quá khi nói dứt khoát với em vì sợ em đau lòng nên chờ cơ hội thích hợp, rằng lát nữa anh có hẹn với cô ấy tại vị trí em đang ngồi... Nhiều, nhiều những điều khác về anh qua từng lời nói nhẹ nhàng nhưng như nhát dao khứa sâu trong em những vết thương ứa máu...


Niem tin


Anh xuất hiện với dáng vẻ đạo mạo, nhìn em ngạc nhiên: "Em làm gì ở đây? Em biết Hương à?" - em nhìn anh với ánh mắt căm phẫn và bảo: "Là cô ấy nói thật... tại sao anh lừa dối em?". Em đã tát anh một cái trời giáng và bỏ chạy, em băng qua đường, em nhỏ bé trong dòng xe cộ đông nghẹt và mặc kệ anh đang đuổi theo phía sau.


Em lang thang trong công viên, cố tình giẫm đạp lên những chiếc lá vàng khô khốc mà không còn cảm giác nâng niu như trước. Điện thoại reo... em gái anh gọi: "Chị ơi chị vào bệnh viện ngay đi, anh Đức bị tai nạn....". Không để em ấy nói hết, em hét lên trong điện thoại: "Em bảo anh ấy đừng vờ vịt, chị không muốn gặp anh ấy" - em tắt máy.


1h sáng em vẫn thao thức, trằn trọc trong căn phòng nhỏ, em mở điện thoại có 23 cuộc gọi nhỡ từ số máy của anh và một tin nhắn: "Chị Ngọc ơi! Gọi lại cho em gấp". Em bắt đầu lo lắng, hoảng sợ, gọi lại số của anh, em gái anh bắt máy và khóc thét trong điện thoại: "Chị làm gì mà em gọi không được, anh Đức mất rồi chị ơi!" - Chiếc điện thoại rơi xuống nền nhà, âm thanh vỡ tan vang một cách vô vọng trong đêm khuya. Em lao đến nhà anh, tiếng người to nhỏ, những bóng người vật vờ trong xót xa, khói hương nghi ngút. Em ngất đi trước cổng nhà...


Hôm đó vì đuổi theo em, trong lúc băng qua đường vội vàng anh bị một chiết xe lao vào người. Hương là người đưa anh đi cấp cứu và báo với gia đình, vì bị nặng nên anh không qua khỏi. Trong giây phút cuối mong muốn của anh là được gặp em, mọi người cố liên lạc nhưng không được, lúc anh trút hơi thở cuối cùng anh vẫn không nhắm mắt dù gia đình đã làm mọi cách. Hương bước đến bên anh và nói: "Anh Đức tha lỗi cho Hương, Hương sẽ giải thích rõ để Ngọc hiểu" - anh ngoan ngoãn nhắm mắt chìm vào giấc ngủ sâu.


Sau đám tang của anh, Hương tìm gặp em và kể mọi chuyện thì ra Hương là khách hàng tiềm năng của anh, cô ấy mến anh qua những lần gặp mặt vì công việc. Cô ấy ngỏ ý nhưng bị anh từ chối vì anh đã có người yêu, hôm đó Hương hẹn gặp anh là để ký hợp đồng. Đất dưới chân em như đổ sụp...


Nếu bây giờ ai đó hỏi em có giận Hương không, em có thể trả lời ngay, em không giận cô ấy mà em giận chính em. Giá như em đừng nhỏ nhen, ích kỷ, giá như lòng đố kỵ, hờn ghen trong em ít lại, giá như em chịu đứng lại để nghe anh giải thích, giá như "em hãy tin anh" như lời anh đã nói thì em đã không đẩy anh ra quá xa rồi mất anh mãi mãi.


Là em sai, em sai rồi anh à! Nỗi đau và sự day dứt trong em vẫn lớn... lớn lắm, xin lỗi anh dù hai tiếng xin lỗi đã quá muộn màng nhưng em mong được anh tha thứ.


TAGS:


About the author

160