TÂM Sự CỦA Ông BỐ Cô Đơn

Posted on at


TÂM Sự CỦA Ông BỐ Cô Đơn 
Sau bao ngày làm “xe ôm” chở vợ với cái bụng lùm lùm, cuối cùng cu Bo cũng ra đời. Bỗng chốc mà bố trở thành “Bố”, một ông Bố vĩ đại nhất trần đời! Bố lao vào hôn mẹ chùn chụt, vừa chớm quay sang tính hôn cu Bo, thằng nhỏ của bố mới chào đời, thì đã nhận ngay lời cảnh báo đầu tiên: “Bố nhẹ nhàng thôi, con còn bé lắm đấy!”.

Tiếp theo là chuỗi ngày bỗng dưng bố trở thành “ông dở hơi”, cu Bo ạ. Mẹ xem bố như cái bóng trong nhà. Nhiều khi nhìn mẹ ôm con ngủ mà bố thấy chạnh lòng. Ngày xưa chỗ đó là của bố đấy. Mẹ thường nói mẹ nghiện mùi của bố, không “ngửi” mùi của bố là mẹ không ngủ được. Rồi mẹ còn bảo, không ngủ cùng bố là mẹ cảm thấy cô đơn. Bố đi công tác vài ngày mà mẹ tưởng bố đi cả năm. Ấy thế mà bây giờ mẹ quên sạch, có thèm ngó ngàng gì tới bố đâu cơ chứ. Hai mẹ con cứ ôm nhau ngủ tít mắt, còn bố thì ngậm ngùi nhìn… cái lưng của mẹ con mà tủi thân.

Vừa chớm quay sang tính hôn cu Bo, thằng nhỏ của bố mới chào đời, thì đã nhận ngay lời cảnh báo đầu tiên: “Bố nhẹ nhàng thôi, con còn bé lắm đấy!”. 

Thấy mẹ cho Bo bú bố cũng chạnh lòng nốt, thôi rồi, Bo cướp mất “bình sữa” của bố rồi. Cu Bo còn được mẹ bồng ẵm cả ngày, nóng có tí mà mẹ lo sốt vó, húng hắng ho mà mẹ làm như cả thế giới mắc đại dịch, Bo lười ăn thì mẹ nhăn nhó, sút cân… Thế mà bố ốm lăn lóc mẹ chẳng thèm ngó ngàng nữa, có chăng là lườm cho bố một cái rồi bảo: “Anh lớn thế kia chứ có phải đứa trẻ đâu, tự biết mua thuốc và chăm mình đi, anh không thấy em suốt ngày bận bù đầu với con đây à?”. Bố ho thì mẹ bảo: “Anh ho thì bịt miệng lại mà ho, nếu không thì chạy ra chỗ khác mà ho, không thì con tỉnh giấc đấy. Em mệt mỏi lắm không dỗ được nữa đâu!”. Trời đất ơi, coi khổ thân bố không cu Bo!

Bo sút cân thì mẹ nhặng xị lên, bố đi làm mệt sút cân thì mẹ bảo: “Anh béo lắm, sút đi cho nó nhẹ nhàng, đỡ bệnh tật. Người ta muốn gầy còn chẳng được nữa kìa. Hay là anh chăm con thay em đi cho nó nhàn, cho béo lên, em cũng muốn được đi làm vất vả như anh cho gầy đi mà chẳng được đây này… ”.

Ôi Bo ơi, con đã cướp mất vợ của bố rồi. Còn đâu những ngày còn son, mẹ bám bố như con nghiện khiến bố còn cảm thấy phiền. Giờ bố mới nhận ra trước kia bố sung sướng biết nhường nào. Và cũng nhận ra hóa ra là mẹ “lừa” bố. Làm gì có ai “cai nghiện” mà nhanh như thế được? Bố thấy thằng cún con nhà hàng xóm cai sữa mà nó than khóc quá trời luôn, vậy sao mẹ “cai nghiện” bố nhẹ tựa lông hồng? Hóa ra là bố nhẹ dạ cả tin nên bây giờ mới biết mình bị lừa rồi.

Bố buồn, Bo ạ. Bố đang là nhân vật nam chính được nữ chính “theo đuổi”, vậy mà ngay lập tức bị soán ngôi không thương tiếc. Bố phải thay tã khi con đái, cầm bô khi con ị, làm trò hề cho con cười và phải ngậm miệng ngồi một chỗ khi con ngủ, bảo sao bố không tủi thân cho được. Bảo làm sao bố không chạnh lòng. Có con mẹ chỉ biết có con thôi, còn bố đã bị ra rìa.

Đêm đêm, bố phải rình rập để đợi con ngủ say mới dám mon men tới ôm mẹ, tưởng đâu mẹ sẽ dịu dàng đáp lại, ngờ đâu mẹ thẳng thừng đạp bố sang một bên, giọng chua như giấm: “Anh yên đi cho con ngủ, chỉ cần con tỉnh dậy anh có dỗ được không?”. Thế là bố tiu nghỉu như con mèo cụt đuôi, đành cắp gối ra salon ngủ vậy.

Bo ơi, bố mong ngày mong đêm cho con lớn thêm để bố lại có mẹ con như ngày xưa, để mẹ ghé mắt sang nhìn lấy bố một tí. Bo ơi, mau trả lại vợ cho bố! Vợ ơi, trong nhà này còn có một thằng to đầu khác cũng cần được em yêu thương, chăm sóc, vỗ về. Em chả nói “Con trai yêu của mẹ giống bố từ đầu đến chân, chẳng có gì giống mẹ cả, mẹ đẻ thuê mất rồi!” còn gì. Thế mà em chỉ chăm chăm hôn thằng cu con, mà không ngó ngàng gì đến cái người cùng em tạo ra sản phẩm tuyệt vời ấy. Thật là bất công!

Bo ơi, bao giờ con trả vợ lại cho bố đấy?

nguồn : sưu tầm



About the author

VietNamBuzzandSubs

viet nam buzz and subs

Subscribe 0
160