Anh là định mệnh của em

Posted on at


Em đừng vì nỗi đau của người đến trước mà tổn thương người đến sau, đừng vì sự ích kỷ của thằng đàn ông không xứng đáng mà giày vò bản thân em. Anh muốn bảo vệ che chở cho em cả cuộc đời này.


***


“Chẳng lẽ tới lúc nhắm mắt con không cho nội thấy mặt cháu rể? ”. Nội giục

“Con định sống mãi trong quá khứ sao con? ”. Mẹ buồn bã nói.

“Chị hai của em sắp thành gái già mà ế mất rồi đấy”. Nhỏ em ghẹo.

“Bạn anh ai cũng tốt , chịu đi anh làm mai cho nghe cưng”. Mấy ông anh khuyên.

“Mày kén chọn quá, bộ định ở vậy luôn sao? ”. Bạn bè nhắc nhở.

“Cô có thằng cháu hiền lắm, con chịu không cô giới thiệu cho”. Ngay cả bà chủ nhà trọ cũng có ý tốt đó.


Băng Nhi - 23 tuổi, tốt nghiệp đại học loại giỏi, ra trường được nhận vào làm tại bộ phận marketing của một công ty lớn trong thành phố. Đẹp, dễ thương, vui vẻ hòa đồng và năng động, đó là những lời nhận xét của mọi người nhưng không ai hiểu vì sao cô luôn đi về một mình. Người trong nhà giục, người xung quanh thúc, cô chỉ cười trừ, bảo còn trẻ mà chưa muốn bị ràng buộc bởi chuyện chồng con.

Chẳng phải cô không biết buồn, chẳng phải không thấy cô đơn, chẳng phải không cần một bờ vai, chẳng phải không muốn được hạnh phúc lứa đôi. Sau giờ tan ca, trở về phòng một mình, cô vẫn thường thúc thích rồi tự mình lau nước mắt, mỗi khi chuyển mùa phải tự ôm lấy mình mà sưởi ấm. Mỗi tối vẫn tự mình dạo phố, nói chuyện một mình, mua quần áo mới cũng tự mình ngắm nghía xuýt xoa trước gương.


anh là định mệnh của em


Ấy thế mà khi nghĩ đến việc yêu một người lòng cô lại dậy sóng, cảm thấy sợ hãi. Bởi lẽ cô từng đi qua mối tình đầu đầy ngọt ngào và nhiều nước mắt. Anh thích cô từ thời cấp ba, đến vào đại học anh đã chiếm được tình cảm của cô. Anh yêu thương, chăm sóc cho cô, làm mọi thứ cho cô, cô tin anh, yêu anh, dành hết những gì của của cô cho anh. Hai người dự định tương lai, ra trường có việc làm sẽ tổ chức đám cưới, hai gia đình đã chấp nhận. Gia đình cô quý anh, gia đình anh thương cô.

Niềm vui chưa trọn vẹn, gia đình cô xảy ra biến cố, cha mẹ cô ly dị, cú sốc quá lớn với cô, cô dường như suy sụp hoàn toàn, cũng may có anh luôn bên cô, an ủi động viên để cô có thể hoàn thành chương trình học.

Nhưng chẳng bao lâu anh trở nên lạnh nhạt với cô, anh chia tay cô, anh bảo gia đình anh trọng danh dự, nhà anh là gia đình danh giá, cô và anh không môn đăng hộ đối. Thế là hết, cô mất anh vì 4 từ “môn đăng hộ đối”.

Anh đã đem cả thế giới của cô đi, trước giờ luôn có anh là chỗ dựa, giờ mất anh cô thấy mình chẳng còn gì nữa, làm sao cô có thể sống thiếu anh, cô phải sống sao đây, cô bỏ ăn bỏ uống bỏ học, chỉ trốn trong phòng mà khóc. Cô muốn chết, đúng rồi chỉ có chết là sẽ giải thoát, không nhớ gì nữa.

Nhưng cô còn mẹ, còn em, họ sẽ đau lòng lắm, họ cần cô. Cô quệt nước mắt, gắng gượng mạnh mẽ, quên anh đi. Rồi cô cũng tốt nghiệp với tấm bằng giỏi trên tay và có việc làm ổn định.

Giờ đây trong cô anh chỉ còn là những ký ức nhạt màu loang lổ. Cô còn yêu anh nhưng cũng nhớ những gì anh đã tổn thương cô.

Cô không yêu thêm ai nữa không phải vì còn vấn vương về anh mà chính cô không vượt qua bản thân mình. Cô thấy mình chẳng còn là con gái, liệu ai đó có chấp nhận cô hay sẽ dày vò cô, cho là cô hư hỏng. Và hơn hết cô ám ảnh 4 từ “môn đăng hộ đối” mà anh từng phang lại cho cô. Cô sợ lắm ai đó lại đến với cô và chê gia đình cô nghèo, gia đình cô không trọn vẹn. Nỗi ám ảnh cứ đeo bám lấy cô suốt thời gian qua. Cô tự nhủ sẽ cố gắng làm mọi thứ để xóa bỏ định kiến kia, sẽ khiến anh phải hối hận.

Từng người bạn của cô đều êm ấm gia đình hoặc cũng đang bàn tính cưới xin thì cô vẫn một mình lẻ bóng dù xung quanh có biết bao vệ tinh xung quanh cô nhưng tất cả đều không mở nổi cánh cửa trái tim cô, không ai vượt qua được cái giới hạn mà cô đặt ra, hay nói đúng hơn đó là rào cản trong tâm hồn cô, riết rồi trong nhà chẳng ai buồn nhắc đến chuyện lấp gia đình với cô nữa, học lắc đầu ngao ngán “âu cũng là số phận”.

Ba năm sau, sinh nhật thứ 26 của cô, cũng là một ngày quan trọng trong cuộc đời cô. Trong một nhà thờ trang hoàng lộng lẫy màu trắng tinh khôi, mọi người im lặng đợi chờ. Ba từ “Con đồng ý” - một giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt vui sướng của mẹ cô, bạn bè cô thở phào “Cuối cùng cô nàng cũng chịu lên xe bông”. Trong tiếng vỗ tay chúc mừng của mọi người có tiếng thì thầm “Em là cô dâu đẹp nhất đời này”. Hạ Vũ nói. Cô kiễng chân đặt lên môi anh một nụ hôn nồng ấm, đó là nụ hôn đầu tiên cô dành cho anh. Cô nháy mắt “Anh là định mệnh của em”.

Hai năm về trước…


“Cô đi đứng kiểu gì thế, không trông thấy tôi à?”

Băng Nhi cuối xuống nhặt mớ hồ sơ đang hỗn độn trên sàn nhà, cô ngẩng đầu lên nhìn anh cùng lời xin lỗi “Em không cố ý, vì em đang vội, anh có làm sao không? ”

“Anh có bị làm sao không?”. Băng Nhi lặp lại.

Hạ Vũ đờ người ra, trước mặt anh là một cô gái nhỏ nhắn có mái tóc đen mượt mà xõa ngang vai, ánh mắt sâu ngây thơ nhưng đượm buồn, em có một nét đẹp thánh thiện dễ gần, như nhánh lan rừng vừa kiêu sa vừa e ấp, vừa rực rỡ vừa hoang dại như cô gái di gan. Tim anh đang nhảy múa. Anh lúng túng: “À anh không sao”

Băng Nhi quay lại với công việc, cô hối hả.


anh là định mệnh của em


Hạ Vũ, con trai độc nhất của tổng giám đốc công ty Băng Nhi đang làm. Đẹp trai, lạnh lùng làm đắm lòng bao nhiêu cô gái nhưng anh chẳng để ý tới một ai, vừa du học trở về chuẩn bị tiếp quản công ty.

Từ cú va chạm định mệnh đó đã thay đổi Hạ Vũ, hình ảnh Băng Nhi cứ lẩn quẩn trong anh, anh nhớ đôi mắt đó, nó khiến anh muốn ôm cô vào lòng mà che chở dù chỉ một lần. Anh nhớ dáng người nhỏ nhắn vội vàng, nhớ mùi oải hương trên tóc cô. Anh âm thầm tìm hiểu Băng Nhi qua người bạn thân của cô. Anh hiểu tảng đá trong lòng Băng Nhi, hiểu vì sao cô luôn khép kín như vậy. Anh thấy thương cô nhiều hơn.

Anh đóng vai một nhân viên tạp vụ trong bộ phận Băng Nhi làm, từ từ tiếp xúc rồi cho Băng Nhi lòng tin, dần dần anh thân thiết với Băng Nhi. Anh luôn bên cô mọi lúc cô cần nhưng không đòi hỏi gì ở cô hết, gần một năm tình cảm của Băng Nhi đã bắt đầu dành cho Hạ Vũ.

Một lần vô tình bắt gặp Hạ Vũ nói chuyện cùng tổng giám đốc, cô biết được sự thật. Anh không phải một nhân viên tạp vụ, không phải sinh ra trong một gia đình nghèo ở vùng quê hẻo lánh như anh từng kể cô nghe.

Cô thấy tim mình thắt lại, anh là người đàn ông thứ hai cô yêu mến và tin tưởng, vậy mà anh cũng lừa dối cô.

Từ hôm ấy cô tránh mặt anh, anh chẳng hiểu lý do. Anh tìm mọi cách gặp cô dù cô cố tình né tránh.

“Sao em lại thay đổi vậy hả Băng Nhi, em cho anh một lý do đi, anh đã làm gì sai? ”


Cô hét lên mà rưng rưng: “Vì anh là cậu chủ, là cậu chủ anh nghe rõ chưa, em không xứng đáng đề được làm bạn với anh”.

Anh biết lý do tại sao, anh nắm lấy hai tay đang run run của cô, nhìn thẳng vào cô :

“Băng Nhi, anh yêu em, yêu em từ ngày đầu gặp em, anh biết tản băng trong em đã tan, em cũng yêu anh đúng không? Nhưng nếu vì anh sinh ra trong gia đình giàu có mà em rời xa anh có phải bất công cho anh lắm không? Nếu như anh không là con của tổng giám đốc mà chỉ là một nhân viên quèn em sẽ chấp nhận lấy anh chứ?"

Băng Nhi không biết, cô thấy đau lắm, nước mắt cô không ngừng rơi, cô chỉ biết mình không xứng đáng, thế thôi.

Ngày hôm sau Hạ Vũ biến mất, cô mất anh rồi sao, anh dễ dàng từ bỏ vậy sao? Cô không liên lạc được với anh. Những ngày sau đó cô thấy mình nhớ anh vô cùng, cô biết mình cũng yêu Hạ Vũ nhiều lắm, tại sao cô không vượt qua nổi rào cản của quá khứ chứ?

Ba tháng sau, một lần đi ký hợp đồng với đối tác, cô gặp Hạ Vũ, cô không lầm, là Hạ Vũ. Anh từ bỏ vị trí của mình để mà xin vào làm cho một công ty khác, anh muốn tự mình phấn đấu và chứng minh cho Băng Nhi thấy tình yêu của anh. Anh cũng muốn cho Băng Nhi thời gian để hiểu rõ cô có cần anh không. Không lâu sau anh tự mình thành lập công ty riêng, lúc này anh đứng trước mặt cô, lại nắm lấy hai tay cô:

“Băng Nhi hãy nhìn thẳng vào anh này, em đừng trốn tránh anh nữa, anh không còn là cậu chủ, anh từ hai bàn tay trắng mà phấn đấu để lo cho tương lai chúng mình, mọi người nói anh điên rồ, ba anh giận anh nhiều lắm em biết không. Anh muốn em biết một điều, dù anh là ai đi nữa và dù em là ai đi nữa điều đó không quan trọng. Quan trọng là anh yêu em, trái tim anh có em. Anh muốn lấy em vì em là chính em chứ không phải muốn lấy cái quý giá của người con gái, cũng không phải muốn lấy một người xứng đáng với anh, tình yêu làm sao có thể nói là xứng hay không hả em? Em đừng vì nỗi đau của người đến trước mà tổn thương người đến sau, đừng vì sự ích kỷ của thằng đàn ông không xứng đáng mà giày vò bản thân em. Anh muốn bảo vệ che chở cho em cả cuộc đời này. Em xứng đáng được hạnh phúc Băng Nhi à, anh đã lấy được chìa khóa trái tim em rồi. Lấy anh nhé, ý nghĩa của cuộc đời anh”.

Băng Nhi lại khóc, nhưng lần này là những giọt nước mắt hạnh phúc, cô ôm chầm lấy anh và thì thầm “Em sẽ không để mất anh đâu vì em yêu anh nhiều lắm định mệnh à”.


About the author

160