Tháng 11 và nỗi nhớ gọi khẽ thành tên

Posted on at


Tháng 11, nỗi nhớ anh ùa về khiến em nghẹt thở. Em không yếu đuối để người khác phải thương hại, em không cần một bờ vai hay một cái ôm hờ của ai đó chỉ để bù vào chỗ trống không anh, vì em biết, ở nơi đó, anh vẫn nhớ về em, chỉ cần như thế, với em là đủ.

***


Tháng 11 đã nhẹ nhàng về trong niềm đau còn chưa dứt, lắng nghe một bài nhạc không lời, nhấm nháp một li cafe đắng, có vẻ là một cô bé sành đời, nhưng chất chứa trong đó, chỉ là một trái tim đang bắt đầu rỉ máu, một sự chờ đợi đến héo mòn. Tháng 11 không anh, lạnh và buồn.

Bao lâu từ ngày mình xa nhau? Có phải đó là định mệnh không anh nhỉ? Mọi thứ đến rồi đi, như vốn dĩ nó đã được sắp xếp sẵn, chỉ có người ở lại là quay quắt, là khổ sở, bỗng chốc, một thứ gì đó đang cay xé trong mi mắt, đủ mặn, đủ đắng để người ta cảm thấy đau.

Con đường đi tìm em ở đâu trong trái tim anh thật sự là một con đường quá khó, quá dài, chông chênh và cũng không thiếu những khó khăn sẵn sàng đánh em gục ngã. Bệnh tật, quá khứ, lỗi lầm,...rồi sẽ là gì tiếp theo cản bước em đây? Chừng ấy niềm tin, chừng ấy yêu thương vẫn chưa đủ lớn để giữ anh lại bên mình, là em không thể cố gắng nhiều thêm, hay vì chính em chưa đủ tin để anh chọn là người cùng bước tiếp?

tháng 11 nhớ anh


Tháng 11, nỗi nhớ anh ùa về khiến em nghẹt thở. Không có anh, em vẫn phải sống, phải cười, dù cho, tận sâu trong tâm hồn mình là sự trống vắng mà không ai có thể bù đắp nỗi. Em không cho phép ai được quyền thay thế anh trong tim em, em không muốn, vì những gì về anh, với em, mãi mãi là những điều đẹp nhất.

Em không yếu đuối để người khác phải thương hại, em không cần một bờ vai hay một cái ôm hờ của ai đó chỉ để bù vào chỗ trống không anh, vì em biết, ở nơi đó, anh vẫn nhớ về em, chỉ cần như thế, với em là đủ.

Mưa rồi cũng sẽ dứt, bài hát rồi cũng sẽ thôi ngân lên, nhưng nỗi đau trong em chỉ thôi dai dẳng khi anh quay về.

Em đợi anh.



About the author

160