Bỗng dưng lại muốn một mình

Posted on at


Một mình sẽ cô đơn, nhưng đi giữa nhiều người mà vẫn cô đơn thật đáng sợ. Một mình sẽ thật buồn, nhưng sẽ có được những điều mà đi với nhiều người sẽ không thấy. Bỗng dưng lại muốn một mình.

***


Một mình đến một nơi nào đó xa lạ, có bán đầy đủ thức ăn, nước uống mình thích, sẽ thỏa thích sà xuống bất kỳ quán nào mình ưng ý, ăn và uống đến khi nào no căng bụng rồi đứng dậy vuốt bụng vài cái rồi lết thết bước đi, mặc cho bao ánh mắt hiếu kỳ của bất kỳ ai. Để đến những ngày sau sẽ cắn răng nhìn cảnh bà chị với con em ngồi húp sồn soạt tô mì tôm nghi ngút khói đêm khuya vì một ly do cực con gái: sợ tăng cân. Ăn chán, lại muốn mua vài thứ.

Một mình lạc vào một khu chợ nào gần đấy, có bày bán la liệt đủ thứ màu sắc sặc sỡ hình dáng hấp dẫn, sẽ thỏa sức nhào vô ngắm nghía, thử hết cái này đến cái khác, rồi chọn đại một thứ và bỏ tiền ra mua liền ngay từ cái giá đc đưa ra đầu tiên. Để vào một ngày nào đó nhìn lại mớ đồ mang về, lại vò đầu bứt tai miệng không ngừng đay nghiến bản thân "Trời ơi, bữa đó ăn gì mà ngu vậy? Bình thường nhiêu tiền vầy đủ để mua cả gấp đôi mớ này!". Ăn và mua đủ rồi, về thôi.

Một mình sẽ leo lên xe buýt đi từ trạm này qua trạm khác hàng giờ đồng hồ, sẽ thơ thẩn dán mắt vào cửa kính nhìn ra dòng người đang chen lấn tập nập ngoài kia một cách lơ đãng, miệng lẩm nhẩm vài bài hát bất chợt ùa về trong đầu, chốc chốc quay về thực tại đợi nghe tiếng nhắc nhở của tài xế "Trạm cuối rồi, chuẩn bị xuống!". Để đến khi vừa lết xác vô cửa, pà chị sa sả mắng ra không thương tiếc: "Đi đâu mà giờ mới về, gọi điện biết bao lần không bắt, điện thoại đem luộc ăn rồi à?"

một mình


Không sao cả. Không có chi phải sợ hết. Có chi mà sợ.

Cùng lắm mập lên vài ký, có khi như thế lại dễ thương "lạ". Cùng lắm lại hối tiếc một vài ngày để rồi lại có trong tay mớ đồ mà bình thường thấy thích lại chẳng dám mua. Cùng lắm lại bị chị giáo huấn cho vài giờ nhưng sau đó lại thả tay thả cẳng nghẹo cổ ngủ ngon lành trước cái nhìn vừa giận vừa thương của chị.

Đi một mình.

Biết chắc sẽ sản sinh đủ thứ chuyện không ngờ tới, nhưng có thể sẽ còn thú vị hơn nhiều lần so với đi nhiều người và lúc nào lặp đi lặp lại bấy nhiêu ấy chuyện.

Một mình sẽ cô đơn, nhưng đi giữa nhiều người mà vẫn cô đơn thật đáng sợ.

Một mình sẽ thật buồn, nhưng sẽ có được những điều mà đi với nhiều người sẽ không thấy.

Bỗng dưng lại muốn một mình.


Một mình được một lần làm những gì mình thích, không cần e ngại ai, không cần e sợ bất kỳ chuyện gì. Đã không e sợ, lại muốn làm thêm một vài chuyện điên rồ khác nữa.


Chẳng hạn, thu hết dũng khí chạy đến trước cửa nhà người mình thích, gọi điện kêu người ta ra, rồi bẽn lẽn nhìn người ta, rồi vội vàng cúi đầu đếm... số hạt cát dưới chân, ngập ngừng vài phút đầu, chèn vào vài câu hỏi không thể xàm lô hơn, rồi đau khổ phát hiện ra, mải chạy nhanh qá đánh rơi dũng khí ở đâu mất rồi. Đành chào vội và lủi thủi quay đầu với cái mặt đỏ bừng chẳng phải vì nắng trưa.

Cuộc đời là của mình, tự mình quyết lấy, sao lúc nào sống cũng phải nhìn người này, ngó người kia? Cuộc đời của ai thì tự ai lo, sao phải nhiều chuyện với cuộc đời người khác?

Một mình, vác ba lô lên, nhét vội vào đó cái ví tiền đã sờn màu bên trong có một cục tiền chẵn lẻ đủ loại, một chai nước uống dọc đường, và không quên đeo vào cổ cái thẻ sinh viên cũ nát, đứng dậy và đi.

Đi thôi.

Đi tìm niềm vui cho chỉ một mình.



About the author

160