Buồn mà chẳng dám buông

Posted on at


Buồn mà chẳng dám buông, vì buông rồi thì làm sao còn biết mình đang có cảm xúc như thế nào nữa.

21 tuổi, có nhiều việc được thực hiện như cho-có-lệ. Giống việc phải yêu một ai đó, phải có những người bạn, phải học, phải làm thêm… cứ thế rồi không biết từ khi nào đã đánh mất chính bản thân mình, lừa dối cảm xúc thật của mình.

 

 
Sống ở một nơi mà đến cả thở còn chẳng cảm nhận được sự thoải mái. Vì những cạm bẫy, sự lợi dụng luôn chờ sẵn, chỉ cần thả lỏng cảm xúc là có thể bị bất kỳ ai đó nắm lấy rồi điều khiển. Bỗng cảm thấy cuộc sống thật đáng sợ, những nụ cười giả tạo, những cái ôm chứa dao nhọn, những lời ngọt ngào ngâm thuốc độc… ai biết lúc nào đó sẽ rơi vào nơi tăm tối mà không hề hay.
 
Tưởng trốn tránh là sẽ tốt, thế nên chìm đắm trong thế giới ảo. Mỗi ngày đăng thật nhiều status thể hiện cảm xúc, kể câu chuyện đời thường. Rồi nhận được những lượt like, comment mang tính chất gì thì không thể biết được, trước mắt là sự cảm thông – chia sẻ hoặc đùa giỡn. Nhưng một thời gian cảm thấy chán việc chia sẻ một điều gì đó của bản thân đối với những con người xa lạ trên thế giới ảo thì đáp lại sự im lặng cũng chỉ là sự lặng im.


About the author

viet-on

make money with

Subscribe 0
160