Mùa hoa sữa lại về, bao giờ em mới thấy một bến đỗ bình yên?

Posted on at


Có ai đó nói rằng, cuộc đời của mỗi người được ví như những vòng quay thời gian nối tiếp nhau. Và cứ thế, ta rong ruổi, mải miết đi tìm cho mình một bến đỗ, một bến bờ bình yên. Để tới ngày đó có cần điều kiện gì không? Nó cứ ngồi thẩn thơ với những câu hỏi không có lời giải đáp.

***


Mỗi chúng ta từ khi sinh ra cho tới khi lớn lên dường như chỉ có một nửa tâm hồn, để rồi cho tới một ngày chúng ta phải tự đi tìm cho mình một nửa tâm hồn còn lại. Và tình yêu chính là cánh cửa tâm hồn nâng bước chân ta tìm tới chính con đường để chào đón nhịp sống mới - nhịp sống lứa đôi.

Hôm nay 16 trăng tròn, ánh sáng thật huyền diệu, tỏa sáng như tuổi đôi mươi của nó vậy. Đã 3 tháng 11 ngày 11 tiếng nó xa Công. Cũng không biết duyên số run rủi thế nào đưa nó và Công thành một đôi nữa. Một đứa ở trong Nam, một đứa ở ngoài Bắc, ngày đó, nó trúng tuyển một trường phía Bắc, chân ướt chân ráo theo anh trai ra Bắc nhập học. Ngay lần gặp đầu tiên, kẻ chạm trán đầu tiên lại chính là Công. Lúc đó cậu ta cũng ngu ngơ bám kè kè theo sau mẹ, nhìn ngoại hình cũng chẳng có gì nổi bật để khiến mắt nó liếc một cái. Ấy thế mà cái duyên cái số nó vồ lấy nhau, cứ như định mệnh sắp đặt sẵn, hai đứa cứ như cặp sam không thể tách rời. Ban đầu là học chung trường, học chung một lớp học quay và dựng phim truyền hình rồi cùng về chung một con đường, chung sở thích, chung suy nghĩ, chung cái sự nghiệp học hành, yêu đương.

hoa sữa tình yêu


Vào một ngày chủ nhật đẹp trời, nó tỉnh dậy với tâm trạng bực bội, bài vở tối qua chất đống như núi vẫn chưa giải quyết xong, hưng nó cảm giác đang bị street nặng và chỉ muốn được giải tỏa. Thế mà trời không phụ lòng người, nó lóc có đạp xe ra chợ chuẩn bị cho bữa trưa thì Công gọi giật lại, nhìn nó bằng ánh mắt tinh nghịch, rồi cười thật tươi: "Trưa nay ăn trưa với Công nhé, Công mời !". Nó như mèo mướp thấy mỡ, cười tít mắt, gật gật. Thế là ngày nào nó cũng hẹn hò với Công với những câu chuyện không đầu không cuối như thế. Đi đâu hai dứa cũng kè kè bên nhau, khiến cho bạn bè nó phát điên vì gen tị.

Tình yêu của nó cứ thế lớn dần và kéo dài 3 năm học, tưởng chừng không có gì có thể tách rời được. Thế nhưng cuộc vui nào cũng đến lúc phải dừng, hạnh phúc nào cũng vấp phải khó khăn. Ngày nó ra trường cũng là ngày cuộc sống mang tặng nó ba chữ thất: thất học, thất nghiệp và thất tình.

Nó lên xe trở về quê mà lòng nặng trĩu, sáng hôm đấy nắng chói chang, không có chút gió nào mà sao mắt nó cay xè, ngân ngấn nước, trái tim nó đau nhói. Xe rùng mình chuyển bánh, hình bóng Công hiền lành cứ xa mãi, xa mãi, nhỏ xíu. Nó òa khóc như đứa trẻ lạc đường trong chính cuộc đời của mình.

Có ai đó nói rằng, cuộc đời của mỗi người được ví như những vòng quay thời gian nối tiếp nhau. Và cứ thế, ta rong ruổi, mải miết đi tìm cho mình một bến đỗ, một bến bờ bình yên. Nó đã từng một lần trong đời ao ước cập bến bờ hạnh phúc với Công. Được là cô dâu xinh xắn tay trong tay với Công, được là người vợ, người mẹ đảm đang của mấy nhóc tì xinh xắn dưới mái nhà hạnh phúc. Ngày đó có thành hiện thực không ? Nó phải chờ bao lâu nữa? Để tới ngày đó có cần điều kiện gì không? Nó cứ ngồi thẩn thơ với những câu hỏi không có lời giải đáp.

Ngoài hiên, trăng vẫn vàng ánh hiền hòa, gió mang trong mình hương thơm của mùi hoa sữa, len lỏi vương trên lọn tóc rối. Nó lại nhớ tới chùm hoa sữa Công cài tặng nó trước cổng dãy trọ những ngày đầu tiên mới quen nhau. Nó nhớ tới Công. Có lẽ, tối nay, tối mai và cả tối kia nữa, nó sẽ nhớ tới Công như một thói quen mà nó thường lặp lại hằng ngày. Vì nó yêu Công bằng cả trái tim.

  • Nhung Vũ


About the author

160