Đơn phương không hối tiếc

Posted on at


Yêu anh là chuyện của riêng em, em biết yêu đơn phương là vô vọng nhưng em đã trót sống bằng con tim và một ai đã từng nói “Yêu có nghĩa là không bao giờ hối tiếc” anh à!

***


Anh xuất hiện trong cuộc đời em từ lúc nào em chẳng nhớ nữa. Cách anh xuất hiện cũng chẳng giống bất cứ nhân vật nào trong những tiểu thuyết em từng đọc, cũng chẳng giống với những gì em hay tưởng tượng, lại càng không phải là một tình yêu sét đánh nhưng trong phim Hàn quốc em từng xem. Ấy thế mà anh hiển nhiên trở thành một phần trong cuộc sống của em.

Anh chàng trai thông minh, lạnh lùng, nghiêm khắc đôi lúc trẻ con.

Em cô gái vui tính nói nhiều ngốc nghếch nhưng cũng chững chạc lắm nha.

Những lần gặp nhau giữa anh và em là những câu chuyện không đầu không cuối, có khi chỉ là cùng nhau chơi một trò chơi. Vậy mà cứ muốn gặp nhau,có lẽ đó là những giây phút bình yên nhất.

Càng bên anh em nhận ra em “ghét” anh lắm, ghét mọi thứ về anh.

trái tim yêu anh


Em ghét anh, ghét những lúc thấy nick em sáng không bao giờ pm trước, em cứ ngồi nhìn nick anh và thắc mắc anh đang làm gì, rồi cũng phải bỏ cái tự trọng của một đứa con gái đầy kiêu hãnh như em để mà pm cho anh. Không bao giờ ngoại lệ.

Em ghét anh, ghét những lần nhắn tin cho em luôn bắt em phải đợi, mắt cứ ngó canh điện thoại xem có tin nhắn không dù em biết tốc độ nhắn tin của anh là vô đối.

Em ghét anh, ghét những lúc anh đi xa không bao giờ nhắn hay gọi cho em một lần dù em đã lảm nhảm hàng trăm lần câu “đi đâu nói em một tiếng với, tới nơi gọi cho em yên tâm nhá”. Vậy mà khi em hỏi anh còn bảo anh không phải là trẻ con, em không cần quan tâm anh nhiều vậy. Anh có biết không phải ai em cũng quan tâm vậy đâu.

Em ghét anh, ghét những lúc em buồn, em nghĩ sẽ ôm lấy anh mà khóc khi anh hỏi tới. Nhưng sự thật là anh không ngọt ngào an ủi, không pha trò làm em vui,anh chỉ im lặng thế thôi.

Em ghét anh, ghét vì gần một năm nói chuyện mà chỉ mình em huyên thuyên đủ thứ về em cho anh biết nhưng anh chưa một lần kể cho em nghe anh buồn chuyện gì hay anh mệt mỏi ra sao. Anh giỏi thật đấy.

Em ghét anh, ghét cái cách anh ở bên em, chẳng quan tâm hỏi han em đã làm gì, đi đâu, với ai. Vì anh biết không hỏi em cũng kể anh nghe tất.

Em ghét anh, ghét sự bình thản đến lạnh lùng của anh khi em nói em đang đi dạo cùng một thằng con trai nào đó anh chỉ nói “đi chơi vui nhé”, em ước một lần anh cũng biết ghen vì em chắc hẳn em hạnh phúc lắm.

Em ghét anh, ghét cái cách anh gọi em là cô bé, em đã không còn nhỏ nữa đâu, em muốn mình lớn hơn trong lòng anh.

Em ghét anh, ghét những món quà anh tặng, nào là gà con ngốc ngếch, vịt con xấu xí dù em đã nói rất nhiều lần là em muốn cái gối bông trái tim, anh tặng em trái tim đó nhé, anh cốc đầu bảo cái đó không dành cho con nít như em.

Em ghét anh, ghét những lần anh làm em giận cũng không một lời xin lỗi, vậy mà không hiểu sao chỉ cần nhìn thấy anh là mọi tủi hờn trong em biến mất.


Em đã nghĩ ra hàng trăm lý do để ghét anh như vậy đấy, em biết em và anh không là gì của nhau nhưng em không thể phủ nhận là anh đã chiếm trọn trái tim em mất rồi nên dù có ghét mọi thứ về anh cũng không thể ngăn em yêu anh nữa. Em biết dù yêu anh là chuyện của riêng mình em, em biết yêu đơn phương là vô vọng, em mặc kệ bạn bè em bảo em ngốc ngếch cứng đầu. Nhưng em đã trót sống bằng con tim và một ai đã từng nói “Yêu có nghĩa là không bao giờ hối tiếc” anh à.



About the author

160