Người hôm nay ta từ bỏ là người ngày mai ta muốn tìm lại nhất

Posted on at


Anh học được một điều rằng “có không giữ, mất đừng tìm”. Vì Trái Đất tròn mà thời gian thì lại thẳng. Chỉ cần quay lưng, chỉ cần thờ ơ là đã mất nhau thật rồi. Người mà hôm nay anh từ bỏ chính là người ngày mai anh muốn tìm lại nhất. Khi em quá đau đớn và mòn mỏi vì chờ đợi anh, em sẽ tự khắc buông tay. 


***


Dù đang ở phía bên kia đại dương, cách em cả nửa vòng Trái Đất, nhưng anh cứ giữ thói quen của anh là vào Facebook của em mỗi ngày xem ở Việt Nam hôm nay em thế nào, có gì vui, buồn…Rồi anh tìm lại những status em viết về anh, viết dành cho anh để đắm chìm trong quá khứ, trong những điều đã qua nay chỉ còn dang dở..

Sáng nay, anh lại vào Facebook của em. Thấy em post clip em đàn. Anh thấy chiếc nhẫn nơi ngón tay áp út em lướt trên phím piano...Lòng anh nhói đau.

Đọc comment của em với một người bạn:

- Đeo nhẫn rồi hả, thế bao giờ làm đám cưới?

- Mới đính hôn thôi.

- Ôi sao nhanh vậy. Con trai Sư phạm hả mày?

- ...

Nghe tin em đính hôn và sẽ làm đám cưới vào một ngày mùa thu không xa, anh thấy lòng mình thắt lại, không thể nói lên lời. Em chưa bao giờ là của anh, nhưng em từng suýt là- của-anh. Cảm giác này sao mà trống rỗng, khó tả đến thế, nỗi đau đớn vô hình như ăn vào xương tủy anh... Anh đã biết được một điều rằng mất em anh đau khổ như thế nào.

Lúc trước, em nói với anh rằng em thích con trai học sư phạm lắm, em luôn dành sự ngưỡng mộ nhất dành cho những người Thầy- những người dạy người trong tương lai. Nhưng em hết mực ủng hộ anh bỏ học Toán ở Sư phạm để thi lại ngành học mà anh thật sự đam mê.

Nhưng anh là người con trai khờ khạo không biết trân trọng em, không biết trân trọng tình cảm của em để mải miết đi, để chạy thật xa đến một nơi không em. Em thì không phải là cái bến đò cho anh muốn quay lại lúc nào thì quay lại…Em đã cho anh cơ hội ở bên em, quan tâm em nhưng tuổi trẻ nông nổi, anh đã thờ ơ không bước về phía em. Em đã đau đớn, khổ tâm biết nhường nào vì bản thân em tự hỏi em không tốt ở điểm nào mà anh cứ mãi thờ ơ.

Anh biết em đã tổn thương như thế nào, một mình em chịu những vết thương chưa kịp khép mí thì lại bị anh xát thêm muối vào vết thương chưa lành…em đau, em buồn và tưởng chừng như hận, như căm ghét anh nhưng em chẳng thể hận anh, để rồi tất cả chỉ còn lại chữ yêu.

Thời gian cứ thế trôi đi đến một ngày anh nhận ra cuộc sống của anh trống trải, buồn tẻ và ảm đạm như thế nào khi thiếu vắng hình bóng em. Anh không thể ngờ được, anh đã yêu em từ lúc nào. Anh tưởng chỉ cần anh đưa tay ra là em sẽ nắm, sẽ ở bên cạnh anh nhưng anh đã nhầm. Em lạnh lùng và đẩy anh ra xa. Anh kiên nhẫn im lặng chờ đợi sự mềm lòng nơi trái tim em. Anh đã mỏi mòn chờ đợi em như thế…

Nhưng rồi em đâu biết sự chờ đợi nơi anh…


người hôm nay ta từ bỏ


Em đã không hề hay biết sự đợi chờ ấy. Em luôn nghĩ rằng ở anh không tồn tại thứ tình cảm mang tên là “tình yêu” dành cho em, trái tim anh hoang hoảng phiêu du đến 1 nơi xa lắm- nơi không em. Giờ đây tự nhiên anh đã trở về và nói thương em, cần em. Nhưng em nói với anh những điều khiến anh tê tái, bang hoàng: “Thứ tình cảm em dành cho anh đã chôn sâu tận nơi đáy tim. Sau một thời gian nó đã trở thành đồ cổ. Đồ cổ thì quý giá nhưng vô dụng và không thể sử dụng cho hiện tại. Trái tim em đã thôi không còn rung động khi đứng trước anh . Trước đây anh nói rằng em nhất định sẽ hạnh phúc, vì lời chúc của anh ngày ấy, em sẽ hạnh phúc. Anh đừng đợi em, đừng liên lạc với em nữa, đừng cố gắng để bước chân vào cuộc đời em.”

Từng lời, từng câu, từng chữ em nói với anh vẫn im đậm trong tâm trí anh mãi không thể phai nhạt đi. Không, làm sao anh buông tay, làm sao anh chấp nhận để chúng mình mất nhau khi mà giờ đây anh yêu em, trước đây em cũng từng rất yêu anh mà. Không lẽ, em đã hết tình cảm với anh nhanh đến vậy sao. Anh không muốn để hạnh phúc vụt mất khỏi tầm tay. Anh không thể để mình lạc mất nhau thêm dù chỉ là một lần nữa. Những tin nhắn, những tâm thư anh gửi đều là những lời, những tình cảm chân thành của anh nhưng em càng ngày càng cố đẩy anh ra xa. Em lảng tránh anh, không nghe điện thoại của anh, không cho anh gặp mặt. Sự im lặng của em khiến anh không thể chịu nổi nữa rồi, em biết không. Anh cần em. Em đã ở ngay trước mặt anh rồi nhưng sao mình như xa lạ quá đỗi? Anh chẳng thể chạm vào em, anh chẳng thể có được trái tim em? Em gần gũi, thân thuộc nhưng lại xa tầm tay với của anh quá!

Một năm trôi qua kể từ khi em cự tuyệt tình cảm của anh, anh đã quyết định đi du học Thạc sĩ như một cách trốn chạy…những điều dang dở vẫn còn hành hạ trái tim anh từng cơn đau thắt. Chủ Nhật…Tháng 6, anh đi dọc bờ biển Los Angesles sương giăng mờ ảo và lặng lẽ nghe Blog Radio để nghe những câu chuyện về tình yêu đẹp đẽ có, những câu chuyện tình tan hoang như những mảnh ghép hoang tàn, tan vỡ không thể ghép lại với nhau cũng có…Không biết từ bao giờ, anh đã học được thói quen nghe Blog Radio từ em. Bản nhạc quen thuộc hòa cùng tiếng sóng biển bên tai…Anh đã thôi không còn hằn học và đau đớn.

Anh học được một điều rằng “có không giữ, mất đừng tìm”. Vì Trái Đất tròn mà thời gian thì lại thẳng. Chỉ cần quay lưng, chỉ cần thờ ơ là đã mất nhau thật rồi. Người mà hôm nay anh từ bỏ chính là người ngày mai anh muốn tìm lại nhất. Anh đã không đón nhận và đáp lại tình cảm của em sớm hơn. Anh đã thờ ơ làm trái tim đơn phương của em đau đớn ròng rã suốt ba đằng đẵng. Khi em quá đau đớn và mòn mỏi vì chờ đợi anh, em sẽ tự khắc buông tay. Em là cô gái tốt, thế nên ở ngoài kia có người con trai yêu em hơn tất cả những gì anh ta có. Em - cô gái chẳng thuộc về anh, nhất định phải thật hạnh phúc nhé, cô gái từng yêu anh - cô gái anh yêu - nhưng tình cảm chúng ta dành cho nhau không cùng thời điểm, thế nên ta chẳng thể thuộc về nhau…


About the author

160